Sư thái Bạch Chỉ vừa rồi có một cái chớp mắt thật sự muốn nói “sớm phát hiện ra Nhược Nam là con gái, cũng sẽ không đến nỗi để Bạch Linh đến Cục bắt yêu rồi”.
Bị Bạch Linh cắt ngang như vậy, cái suy nghĩ đó liền co lại.
Bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, bà ấy đã đưa Bạch Linh qua đó, đứa nhỏ Bạch Linh này cũng có tình cảm sâu đậm với Lạc Lê rồi.
Huống hồ, trước nay bà ấy luôn cho rằng người đàn ông quá mạnh mẽ thì nên cưới một người phụ nữ yếu một chút. Trương Nhược Nam quá mạnh mẽ, không phải là một chú chim nhỏ coi chồng là trời.
Mặc dù Bạch Linh yếu hơn với Lạc Lê, nhưng cô ta cũng không nên nghe theo lời hắn như lính vậy!
Cô ta là vợ của hắn thì nên dịu dàng lương thiện hiểu ý người, nhưng cũng không thể mặc cho hắn sai bảo mặc cho hắn ức hiếp có đúng không?
Bà ấy muốn Bạch Linh lấy ra một chút cao ngạo, dịu dàng độ lượng, lại đúng mực đối với những người đàn ông khác. Yếu hơn Lạc Lê, nhưng lại không đến nỗi tay trói gà không chặt.
Còn về Trương Nhược Nam… đúng là cô ấy một lòng một ý đối với Lạc Lê, đáng tiếc, trên người không có một chút mùi vị con gái nào cả.
Còn như thế với Kim Đậu Đậu.
Coi cô ấy là anh em của Lạc Lê thì bà ấy vui vẻ, nhưng thật sự coi cô ấy là phụ nữ thì bà ấy không thích.
Sư thái Bạch Chỉ gần như trong nháy mắt liền chọn xong đội ngũ, bà ấy cầm bánh táo chua lên mở túi ra, cười nói, “Vẫn là con quan tâm ta nhất, đi đi, đi xuống tìm anh Lê của con đi.”
Bạch Linh thở phào, biết sư phụ cô ta đã thu hồi câu nói vừa rồi lại rồi, cô ta mỉm cười đáp lời, xoay người đi xuống khán đài.
Vân Tung thấy vậy, bất lực lắc đầu, đồng tình với Trương Nhược Nam không nói, còn đau lòng vì cái bàn chà quần áo huyền thiết kia. Tiểu đồ đệ ăn cây táo rào cây sung của ông, sao lại không biết hiếu kính ông thế hả? Bây giờ thì hay chưa? Làm mối cho người ta, cho người ta một khối huyền thiết, cho dù người ta dùng rồi, sư thái Bạch Chỉ không đồng ý thì không phải là uổng công à?
Lãng phí, chậc chậc, lãng phí hết rồi!
Vân Tung vô cùng tiếc hận, đạo trưởng Chân Vũ cũng như vậy.
Ông cảm thấy Nhược Nam tốt! Nhược Nam thích hợp với đệ tử của ông hơn Bạch Linh gì đó kia nhiều! Thậm chí, Nhược Nam mới là người thích hợp nhất với đệ tử của ông ấy!
Nếu như không phải là trước kia hiểu lầm Nhược Nam thích phụ nữ, hơn nữa đệ tử của ông tình cảm sâu nặng với tiểu đồ đệ Kim Đậu Đậu của sư đệ ông thì ông ấy đã sớm ra mặt làm mối rồi.
Chứ đâu còn có chuyện của Bạch Linh nữa.
Cái người phụ nữ phiền phức này, đệ tử dạy ra quả nhiên cũng rất phiền phức.
Đạo trưởng Chân Vũ thở dài, bưng trà lên uống, nhìn về phía sân đấu.
Trên sân đấu, người đối chiến với Trương Nhược Nam là Bạch Thảo, cũng chính là nhị đệ tử của Bạch Chỉ, công lực chưa ra sao cả, cũng chỉ là đạo sĩ bắt yêu Hoàng Anh.
Cho nên Trương Nhược Nam ra sân chưa bao lâu đã KO Bạch Thảo rồi.
Đậu Đậu đứng ở bên ngoài vòng bế con không thể vỗ tay, nhìn thấy Nhược Nam thắng, cười cứ phải gọi là không thấy trời đất đâu.
Sắc mặt Yêu Nghiệt thối hoắc, nhìn thấy Trương Nhược Nam đấu xong tìm là Lạc Lê, lúc này mới giãn mày ra không tức giận như vậy nữa.
Trương Nhược Nam đi tới bên cạnh Lạc Lê, giả bộ tùy ý gọi một câu Lão đại.