“Cửu U, bây giờ anh xin…”
Thấy trên trán tên nhóc con dán một hàng chữ lớn ‘Đừng có gọi tôi là Cửu U, phải gọi tôi là Cửu U đại nhân!’, câu nói vừa đến miệng Tên Ngốc lại được sửa ngay lại.
“Cửu U đại nhân, bây giờ anh xin lỗi vẫn chưa muộn chứ?”
Cửu U đại nhân được lấy lòng, lỗ mũi hướng lên trời hừ nhẹ một tiếng, “Không muộn.”
Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, “Xin lỗi, Cửu U đại nhân. Anh không nên bị Bạch Linh đụng vào không cẩn thận làm ngã ngài xuống, mong ngài tha thứ cho anh!”
“Ừ, tôi tha thứ cho anh.”
Tên Ngốc, “... Ha ha, cám ơn ngài.”
Thằng nhóc này đúng là vẹo đến tận nhà bà nội rồi! Còn tiếp tục như vậy nữa cậu ta chỉ có thể mặc cho nó ăn hiếp thôi! Không được, nhất định phải khẩn trương tu luyện! Ít nhất không thể yếu hơn anh vợ - Khụ khụ khụ, ít nhất không thể yếu hơn tên nhóc con nhà sư thúc được!
Bạch Linh được dìu về khán đài, không đi nổi một bước.
Bạch Chỉ vội vàng đi tới nhìn, phát hiện hai bàn chân của cô ta đã gãy nát ra rồi.
“Đứa bé kia thật sự nặng như vậy à?”
Sư thái Bạch Chỉ hỏi như vậy rồi giơ tay lên dùng linh lực bọc lấy chân Bạch Linh giúp cô ta khôi phục từng chút từng chút.
Bạch Linh kêu thảm gật đầu, nói, “Thật ạ! Đứa bé đó thật sự rất nặng! Hơn nữa nó đó còn là yêu!”
Hồi đó Kim Đậu Đậu đến Cục bắt yêu ở, lý do cô ấy dùng chính là cô ấy sinh ra một đứa bé yêu, bị yêu quấy rối không an toàn. Đây đều là chuyện cô ta nghe trộm Lý Xuân Hoa nói. Huống hồ Kim Đậu Đậu này căn bản chưa từng gặp Kim Đậu Đậu đó, ngay từ đầu cô ấy đã lừa sư phụ rồi!
Chỉ cần cô ta tố cáo đúng sự thật tất cả những điều này cho sư phụ, sư phụ nhất định sẽ không tin Kim Đậu Đậu nữa.
Bạch Linh đang định nói những gì cô ta nhìn thấy trong hầm băng của núi Đạo Vương ra, Vân Tung đã hắng giọng ngắt lời, “Nói linh tinh cái gì thế hả? Còn nhỏ tuổi đã biết vu tội người khác rồi, ngươi cũng không sợ làm mất mặt sư phụ ngươi à! Bạch Chỉ, đồ đệ này của bà quá đáng lắm rồi đấy! Mau đuổi ra khỏi sư môn đỡ làm bà mất mặt đi!”
Nói con của tiểu đồ đệ nhà ông ấy là yêu, ông ấy vẫn còn đang thở ở bên cạnh đây này.
Ở nơi nhiều đạo sĩ bắt yêu như vậy, nếu thật sự để cho Bạch Chỉ khẳng định được chuyện này, người khác sẽ nói đệ tử của ông ấy thế nào chứ?
Ông ấy quyết không cho phép loại chuyện này xảy ra!
Vân Tung vừa nói giúp Đậu Đậu, Bạch Linh thấy sư thái Bạch Chỉ dao động rồi, dứt khoát cá chết lưới rách, “Sư phụ, hôm qua con phát hiện một cái hầm băng của núi Đạo Vương, trong hầm băng chính là thi thể của Kim Đậu Đậu! Kim Đậu Đậu đã chết rồi! Kim Đậu Đậu đó đang lừa người đấy!”
Lời này của Bạch Linh không khác gì tiếng sét giữa trời quang, Vân Tung kinh sợ trừng mắt ngẩn ra, “Ngươi nói cái gì? Ngươi vào động băng rồi?”
Chẳng trách hôm qua ông ấy luôn cảm thấy núi Đạo Vương có một kết giới không đúng, hóa ra là đám hậu bối làm cho người ta chán ghét này xông vào động băng! Đợi đã…
“Sao ngươi lại xông vào trong đó được?” Với công lực của cô ta, không thể nào!
Vân Tung vừa dứt lời đã biết mình lỡ lời. Ông ấy lập tức đổi giọng bổ sung, “Trong động băng cất bảo bối, ta kết hợp với tất cả các đạo sĩ bắt yêu Xích Anh và Tranh Anh của núi Đạo Vương bố trí kết giới, một đạo sĩ bắt yêu Lục Anh như ngươi, không thể nào xông vào đó được!”
“Ồ? Vậy sao? Bảo bối gì thế?”