Bạch Chỉ sinh lòng nghi ngờ, đứng ra chất vất Vân Tung, nhưng Bạch Thảo bị bà ấy che kín hoàn toàn nên không ai nhìn thấy đang khom người chữa bệnh cho Bạch Linh lại khẽ híp mắt lại.
Thất sách, thế mà cô ta lại không nghĩ đến, với công lực của Bạch Linh căn bản không thể vào động băng được.
Có điều không sao, Bạch Linh đã phát hiện ra thi thể rồi, cô ta cũng đã lấy được khối băng rồi, lần này Mạch Phi không thể trốn thoát được!
Trong mắt Bạch Thảo chợt lóe lên một tia sắc bén.
Sư thái Bạch Chỉ vẫn đang chất vấn Vân Tung trong động băng là bảo bối gì. Bà ấy đã để tâm đến lời của Bạch Linh, bắt đầu nghi ngờ Kim Đậu Đậu đã chết rồi.
Kim Đậu Đậu, đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh của núi Đạo Vương. Hành vi phách lối hung hăng ngang ngược, lúc nào cô ta lại nhượng bộ đến thế này chứ? Tại sao có thể mất tăm mất tích lâu như vậy được?
“Bên trong động băng rốt cuộc giấu bảo bối gì? Không phải là thi thể của đệ tử bảo bối nhà ông đấy chứ?”
“Làm sao có thể!”
Vân Tung có chút chột dạ, ông ấy sờ mũi cứng cổ nói, “Tôi nói cho bà biết! Hôm nay đồ đệ của bà vu oan đồ đệ của tôi! Chúng ta không xong đâu!”
Bây giờ thân xác đồ đệ của ông vẫn để ở trong động băng, nếu như Bạch Chỉ thật sự vô tình vô nghĩa vô lí gây sự muốn đi xem, vậy bà ấy sẽ biết chuyện đồ đệ của ông ấy bị giết hại rồi!
Đương nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng là, nếu như Bạch Chỉ biết đồ đệ của ông sớm đã bị giết hại thì bà ấy sẽ theo đó mà suy luận ra chuyện đồ đệ bây giờ của ông lừa bà ấy.
Vì vậy ông chỉ có thể kéo dài thời gian, thuận tiện lớn giọng một chút, để cho đồ đệ vong ân phụ nghĩa và thần thần ma ma nhà đồ đệ vong ân phụ nghĩa đều nghe thấy.
Bạch Chỉ không biết ông có cái ý đồ này, chỉ cho là ông đang chột dạ. Chuyện này làm cho bà càng khẳng định suy đoán trong lòng, nhất định phải đến động băng thăm dò kết quả.
“Vân Tung, ông làm sao chứng minh được đệ tử của tôi đang vu oan? Dù sao bây giờ mọi người cũng đều đang ở đây, người cũng đến đầy đủ rồi, không bằng ông mở động băng ra cho chúng tôi, xem xem đệ tử của tôi rốt cuộc vu oan cho đệ tử của ông thế nào!”
“Không được! Đã nói trong động băng cất giấu bảo bối rồi, bảo bối là thứ có thể tùy tùy tiện tiện để cho người ngoài các người xem à? Á à! Tôi hiểu rồi, bà và đệ tử của bà đã bàn bạc với nhau từ trước đúng không? Các người muốn lấy trộm bảo bối của núi Đạo Vương chúng tôi! Sư huynh, huynh phân xử đi, có ai như bà ấy không!”
Đạo trưởng Chân Vũ xem kịch đang vui vẻ, bỗng dưng bị tag rồi, nhất thời có chút ngẩn ra, “Tôi, tôi phân xử?”
“Đúng!”
Hai người đồng thanh nói rồi nhìn về phía Chân Vũ, Chân Vũ vội vàng bỏ hạt dưa trong tay xuống, “Không thích hợp, không thích hợp, mâu thuẫn nội bộ thì giải quyết nội bộ, tôi cảm thấy chuyện này không liên quan đến tôi.”
Nói xong ông bày ra bộ dạng trầm mê trong việc cắn hạt dưa không có cách nào buông bỏ, cảm khái nói, “Hạt dưa này thật là ngon, ngon thật!”
Hai người đòi ông ấy chủ trì công đạo đều không hẹn mà cùng ném hạt dưa lên người ông ấy, đồng thanh kêu lên, “Ăn! Ăn chết ông đi!”
Trên khán đài ầm ĩ như vậy, không ít tu sĩ hóng chuyện bên dưới đều nghe rõ ràng, nếu như Đậu Đậu còn không nghe thấy, vậy thật sự là mù - À, không, là điếc.
Thân xác của cô bị Bạch Linh phát hiện ra!
Đợi đã, cô đã chết rồi, tại sao lão già mất nết còn đặt thân xác của cô chung với đám trái cây rau củ chứ?