Bây giờ lão già mất nết đặt thân xác cô ở trong đó, chuyện này chuyện này chuyện này... phỏng chừng cô chính là miếng thịt duy nhất nhiều năm như vậy mới xuất hiện trong động băng rồi.
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, cầm lấy cánh tay cô, “Đi, đi lên xem xem.”
Đậu Đậu gật đầu, sau đó giật mình, “Vậy hầm băng kia…”
“Anh đi.”
Thượng Quan Lăng Mạch luôn hóng chuyện ném hạt dưa đi, mạnh mẽ tạo cảm giác tồn tại.
Đậu Đậu không tin, “Anh biết chỗ đó ở đâu không?”
Thượng Quan Lăng Mạch trợn trắng mắt, vô cùng khinh thường, “Hừ, không phải là gò núi nhỏ đó à, lừa được người phàm chứ sao lừa được anh?”
Đậu Đậu, “... Ha ha, anh lợi hại, vậy giao cho anh đấy.”
Thượng Quan Lăng Mạch bày ra động tác tay OK, rồi quay người đi về phía gò núi nhỏ.
Đậu Đậu thấy anh ta đi đúng hướng, khẽ thở phào, lên tinh thần nói: “Đi, xem xem Bạch Linh giở trò gì.”
Bạch Linh không ngừng lên men giữa hai người già oan gia, từ bàn việc đã lên đến công kích nhau rồi.
“Vân Tung, cái lão già chết tiệt này, ông đang chột dạ đúng không? Nếu như đồ đệ của ông không có chuyện gì, tại sao ông có thể không cho chúng tôi xem chứ? Ông bây giờ che che giấu giấu, rõ ràng là có gì đó mờ ám!”
“Tôi có gì mờ ám? Tôi thấy bà mới có gì mờ ám ấy! Bà nói bà bám lấy đồ đệ của tôi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có một chút tư lợi nào à? Không phải là năm đó tôi không giao tiểu đồ đệ của tôi cho bà sao? Năm đó bà cũng đâu có giao Lạc Lê cho tôi!”
Vân Tung nói tới đây, tức giận bật cười, “Bà đừng tưởng rằng tôi không biết bà đang nghĩ cái gì. Bà muốn hạt giống tốt, bà một đứa Chân Vũ một đứa, cái bàn tính toán của bà sao lại tính tốt như thế chứ?”
Sư thái Bạch Chỉ ngẩn ra, đột nhiên ý thức được cái gì, hỏi, “Ông ghen à?”
“Đúng, tôi… Tôi ghen cái gì chứ! Bà nói lại một lần nữa xem? Tôi ghen á? Tôi mà thèm ghen à? Tôi nói cho bà biết, bà muốn yêu Chân Vũ thế nào thì tuỳ, đừng có vô duyên vô cớ nhắm vào đồ đệ của tôi!”
Sư thái Bạch Chỉ vốn dĩ nghe thấy ba câu của ông đều dính đến Chân Vũ còn tưởng rằng lão già này cuối cùng cũng thông suốt rồi, Vân Tung vừa thốt ra câu kia thì trực tiếp châm lửa giận của bà đến tột đỉnh!
Bà run tay chỉ Vân Tung, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi cứ nhắm vào đấy! Hôm nay tôi phải vào trong động băng kia xem xem rốt cuộc có bảo bối gì!”
“Xem, nhất định phải xem!”
Đậu Đậu đột nhiên mở miệng, người ở đây đang hóng hớt xem cãi nhau đều ngẩn ra.
Đặc biệt là Bạch Linh, cô ta không dám tin vào tai mình nữa rồi!
Kim Đậu Đậu lại nói là đi xem! Chẳng lẽ cô ấy không biết sau khi mọi người nhìn thấy động băng sẽ biết cô ấy đang nói dối à?
Làm sao cô ấy có thể, làm sao dám hung hăng càn quấy như vậy chứ?
Đậu Đậu từ trên cao nhìn xuống Bạch Linh bằng nửa con mắt, nhưng lại nói với sư thái Bạch Chỉ, “Lúc chị Đậu Đậu giao Thiên Vấn cho con, đã từng nói cho con biết, đó không phải là một cái gương bình thường, cái gương đó có thể bí mật dò xét kiếp trước kiếp này. Người nào có linh lực cao, mười đời trước cũng có thể nhìn thấy được.”
Lời của Đậu Đậu giống như đòn cảnh tỉnh gõ cho Bạch Chỉ tỉnh lại, Bạch Chỉ lập tức lấy Thiên Vấn ra, trước khi hỏi, bà ấy nghi ngờ nhìn Đậu Đậu một cái. Bà ấy cảm thấy Đậu Đậu cho bà ấy cảm giác rất quen thuộc. Cô rất thông minh, cũng rất cơ trí, còn có khí thế núi Thái Sơn đổ xuống cũng không biến sắc.
Giống như Kim Đậu Đậu, lại không phải là Kim Đậu Đậu.