So sánh với Kim Đậu Đậu kia thì cô dịu dàng hơn, cũng sâu sắc hơn, giống một người thông minh đã trải qua tang thương hết trăm dạng bể dâu của đời người, giấu hết tội lỗi, rửa sạch lớp hóa trang.
“Sư thái nhìn con làm gì? Chẳng lẽ trên mặt con có cái gì à?”
Đậu Đậu sờ má mình, hành vi thái độ đều mang theo sự ngây thơ của trẻ con, đó là... phong thái của người phụ nữ được đàn ông nâng niu yêu chiều trong lòng bàn tay mới có thể có được.
Sự nghi ngờ của sư thái Bạch Chỉ lập tức tiêu tan. Cô không phải là Kim Đậu Đậu đó, trong lòng Kim Đậu Đậu căn bản không có tình yêu. Người theo đuổi cô rất nhiều, nhưng mà... không có một ai có thể lọt được vào mắt cô.
Đậu Đậu không biết hành động này của cô đã xóa tan nghi ngờ gần đến với chân tướng nhất của sư thái Bạch Chỉ, cô âm thầm cảnh cáo Thiên Vấn phải cơ trí chút, nói, “Sư thái, người dùng Thiên Vấn hỏi xem. Không phải cái gì Thiên Vấn cũng tính ra được sao? Người hỏi Thiên Vấn xem chị ấy ở đâu không phải là được rồi à? Hỏi rồi người sẽ biết điều Bạch Linh nói có phải là thật hay không.”
“Kim Đậu Đậu! Cô đừng có giãy chết nữa! Âm mưu của cô sắp bị bại lộ rồi!”
Chân Bạch Linh lúc này đã không còn đau như vậy nữa, cô ta dùng sức làm ầm lên, muốn khiến cho Kim Đậu Đậu xấu mặt. Hơn nữa còn là xấu mặt ngay trước mặt Lạc Lê. Trời cao quả nhiên ưu ái cô ta, một cái bí mật lớn như vậy lại có thể để cho cô ta phát hiện ra, không lợi dụng thì đúng là có lỗi với bản thân!
Nghĩ đến đây, Bạch Linh lại khẳng định nói một câu, “Sư phụ dùng Thiên Vấn tính, cô cứ đợi mà bị vạch trần đi!”
Đậu Đậu ha ha cười lạnh một tiếng, “Bại lộ cái gì? Vạch trần cái gì? Rốt cuộc là ai bị vạch trần, bây giờ nói vẫn còn quá sớm thì phải?”
“Kim Đậu Đậu, cô đừng có càn quấy! Tôi sẽ không trơ mắt nhìn cô giở thủ đoạn để sư phụ tôi thu nhận cô đâu! Cứ đợi đi, kẻ lừa đảo như cô nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi núi Đạo Vương, không còn chỗ tu đạo nào cho cô dung thân!”
Bạch Linh nói câu này, sư thái Bạch Chỉ đang cầm Thiên Vấn để tính ngẩn ra. Bà ấy dừng động tác lại, nghi ngờ nhìn Đậu Đậu một cái. Cô gái này muốn bái bà ấy làm sư phụ sao? Vậy sao trước đó sao nó không nói? Vòng vo dâng Thiên Vấn cho bà, chẳng lẽ thật sự là muốn bái bà làm sư phụ à?
Bà ấy nghi ngờ, Đậu Đậu càng nghi ngờ hơn biết không hả? Cô muốn bái sư thái Bạch Chỉ làm sư phụ lúc nào chứ?
Cô chỉ muốn bà ấy giúp cô dẫn dụ con tằm băng ra thôi!
Đậu Đậu vô cùng khó chịu, nhìn thấy mặt mũi con nhỏ Bạch Linh xấu xí đó càng khó chịu hơn.
Đợi đã, Bạch Linh vừa nói cái gì?
“Cô nói cô muốn tôi bị đuổi ra khỏi núi Đạo Vương, không còn chỗ tu đạo nào cho tôi dung thân?” Đậu Đậu nghiến răng.
Bạch Linh trả lời ngay không cần suy nghĩ, “Đúng!”
“Tốt! Rất tốt! Nếu đã như vậy, sư thái, chuyện này người nhất định phải làm chủ. Mặc dù con chỉ là một tán tu tự do, nhưng con cũng có cha sinh mẹ dưỡng sống đến bây giờ. Con không cho phép đồ đệ của người vu tội cho con!”