Mặc dù chị dâu đã gả cho yêu rồi, Sư huynh Lão đại không còn cơ hội nữa, nhưng ngộ nhỡ Sư huynh Lão đại nguyện ý chờ người ta tình cảm sụp đổ ly hôn thì sao, đúng không?
Sau khi Tiểu Đoan im miệng, lòng hiếu kỳ của tu sĩ hóng chuyện đã bị đẩy lên đỉnh điểm rồi. Bọn họ thảo luận sôi nổi, cái gì cũng nói hết. Có người nói Bạch Linh giở trò, có người nói có khi Bạch Linh nói thật, có người nói quan tâm làm gì dù sao có náo nhiệt xem không phải là được rồi à?
Vì vậy mọi người đồng loạt nhìn khán đài, tất cả đều đang đợi người trong cuộc lấy bản thân ra để thuyết phục người khác.
Người trong cuộc nhìn quét qua đám người, nhìn thấy Thượng Quan Lăng Mạch đang rảnh rang, Đậu Đậu khẽ cười, sức mạnh hoàn toàn phát tác.
“Tôi không nói dối, Kim Đậu Đậu của núi Đạo Vương chưa hề chết. Tất cả đều là do cái kẻ nông cạn nói dối này bày ra. Cho nên… nếu cô ta đã bôi nhọ tôi, tôi sẽ theo cô ta đến cùng! Sư thái, người cầm Thiên Vấn lâu như vậy, đã hỏi ra cái gì chưa?”
Bạch Chỉ đột nhiên bị tag, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bà ấy chỉ có thể lấy Thiên Vấn ra.
Bạch Linh nhìn thấy liền mở mày mở mặt, “Kim Đậu Đậu! Cô đừng giãy chết nữa, có Thiên Vấn ở đây, lời nói dối của cô rất nhanh sẽ bị vạch trần thôi!”
Đậu Đậu lẳng lặng nhìn Bạch Linh, cô chỉ cười, không nói gì. Bạch Linh à Bạch Linh, đây là cô tự rước lấy đấy nhé. Phế bỏ tu vi cái gì, đến lúc đó cô đừng có mà khóc đấy!
Đậu Đậu nhất định phải xử lý Bạch Linh, không chỉ là vì nhìn cô ta không thuận mắt, mà còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn. Kết giới của động băng do lão già mất nết bố trí, lão già mất nết là công lực đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh.
Bình thường cô vào trong trộm hoa quả ăn mà lão già mất nết đều có thể phát hiện ra, không có chuyện một đạo sĩ bắt yêu Lục Anh như Bạch Linh có thể dễ dàng rơi vào còn qua được mắt lão già mất nết như vậy!
Nhưng sự thật là cô ta lại làm được rồi.
Cô ta không những vào được động băng phát hiện ra thân xác của cô, mà còn tránh được tai mắt của lão già mất nết.
Chuyện này khiến cho cô không thể không sinh lòng nghi ngờ, bởi vì vừa rồi Thượng Quan Lăng Mạch cũng nói rồi, tìm thấy động băng, tiến vào động băng đi một vòng làm chút chuyện gì đó, đối với anh ta mà nó đơn giản vô cùng.
Cho nên, dù Bạch Linh có phải là hóa thân của cổ bà hay không thì hôm nay cô cũng phải xử lý cô ta!
Quần chúng cắn hạt dưa yên tĩnh quan sát vẻ mặt của người trong cuộc, nhìn người này, lại nhìn người kia, lúc thì đứng về phía bên này, lúc thì đứng về phía bên kia. Cuối cùng dứt khoát nhìn sư thái Bạch Chỉ.
Cái Thiên Vấn gì kia không phải là đại BUG trên thông thiên văn dưới tường địa lý trong truyền thuyết đó à? Bây giờ sư thái Bạch Chỉ đã lấy ra rồi.
Làm thế nào làm thế nào làm thế nào đây? Kích động quá! Tiếp theo chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích rồi nhỉ? Nhưng sư thái Bạch Chỉ cầm Thiên Vấn cau mày một lúc lâu, yên lặng trở về. Bởi vì Kính Linh không xuất hiện, Thiên Vấn không giống trước kia lừa Yêu Nghiệt mà chỉ có thể hiện ra một hình ảnh.
Lão già mất nết nhìn thấy trong gương có gì đó, lập tức chạy qua, “Tôi xem xem.”
Sư thái Bạch Chỉ ụp gương lên mặt bàn, một lúc lâu mới hít sâu một hơi, “Bạch Linh! Con xuống đây cho sư phụ! Mau xin lỗi Đậu Đậu đi!”
“Không!” Bạch Linh rất kiên trì, “Con nhất định phải vạch trần cô ta!”
“Ha ha ha, Thiên Vấn hỏi ra rồi đúng không? Bà già, đã đến nước này rồi, bà cảm thấy tôi sẽ để cho bà bao che khuyết điểm à?”
Lão già mất nết nói rồi cướp lấy Thiên Vấn.