Nếu như Bạch Linh chính là cổ bà, vậy hôm nay tất cả đều có kết quả rồi. Nếu như cô ta không phải thì cũng không uất ức cô ta chút nào. Ai bảo cô ta rảnh rỗi, IQ offline, suốt ngày nhắm vào cô? Phế tu vi của cô ta đi, xem sau này cô ta còn lên mặt thế nào nữa?
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu cũng nói theo, “Sư thái, đến lúc thực hiện cam kết rồi chứ? Đây chính là chuyện do cô ta đồng ý.”
Sư thái Bạch Chỉ bất đắc dĩ, chỉ có thể không biết làm sao thở dài, “Bạch Linh, con qua đây, sự phụ... đích thân tiễn con một đoạn đường.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật. Tiễn một đoạn đường?
Ha ha, ai không biết còn tưởng bà già muốn tiễn Bạch Linh đi chết nữa.
Có điều lúc này sư thái Bạch Chỉ đúng là đại nghĩa, bỏ qua sự bảo bọc, bỏ đi Bạch Linh có IQ thấp tệ gây trở ngại để vãn hồi toàn bộ tôn nghiêm của núi Vân Đài. Vụ mua bán này được lợi không lỗ!
Không chỉ Đậu Đậu mà quá nửa đám tu sĩ hóng chuyện có mặt ở đây đều nghĩ như vậy. Bọn họ cảm thấy tiểu bạch thỏ ngu dốt còn không đáng yêu thoạt nhìn rất cao ngạo lạnh lùng rất được sư thái Bạch Chỉ cưng chiều nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt rồi.
Phải làm như vậy, phế bỏ tu vi của Bạch Linh, đuổi cô ta ra khỏi núi Vân Đài, như vậy cô ta mới không ỷ vào danh tiếng đệ tử sư thái Bạch Chỉ thương yêu nhất vác IQ thấp tệ đi khắp nơi làm người khác buồn nôn nữa!
Vì vậy quần chúng cắn hạt dưa bắt đầu ồn ào, “Phế tu vi! Phế tu vi! Phế tu vi! Đuổi ra ngoài! Đuổi ra ngoài! Đuổi ra ngoài!”
Đậu Đậu phục sát đất, cô ngoáy ngoáy tai làm như rất nhàn rỗi nhìn Bạch Linh, “Cô Bạch, nghe tiếng hô của quần chúng quanh đây đi! Thật là khẩn thiết, thật là nhiệt liệt!”
Bạch Linh giống như không nghe thấy, vẫn đang trừng mắt ngẩn ra nhìn chằm chằm Kim Đậu Đậu đang phơi nắng ôm trai đẹp giữa không trung.
Đậu Đậu thấy cô ta mặt đen lại thì càng muốn tốc chiến tốc thắng, “Bạch Linh, cô còn không mau thực hiện đánh cược đi tìm sư thái Bạch Chỉ lĩnh phạt đi? Tôi tin sư thái nhất định sẽ tuân theo nguyên tắc công bằng công chính công khai, chậm rãi chính xác phế bỏ tu vi của cô, không để cho cô cảm nhận được một chút đau khổ nào đâu!”
Mau kết thúc đi, nếu không cái lịch sử đen tối này của cô còn phải treo trên trời bao lâu nữa chứ? Treo càng lâu, bạo hành gia đình càng khó chống cự biết không hả?
“Bạch Linh, con… Haiz... con qua đây, sư phụ sẽ nhẹ tay chút.”
Sư thái Bạch Chỉ nói như vậy, cuối cùng Bạch Linh cũng hoàn hồn lại, “Không! Sư phụ! Người không thể cứ tin như vậy được! Hôm qua con đã nhìn thấy thi thể của Kim Đậu Đậu ở trong động băng rồi! Con rất chắc chắn! Nhất định là cô ta, nhất định là Kim Đậu Đậu giở trò quỷ! Cô ta đã từng chạm vào Thiên Vấn, là cô ta giao Thiên Vấn cho người, nhất định là cô ta động tay động chân.”
IQ Bạch Linh hiếm khi online, vạch trần sự thật gần với chân tướng nhất. Nhưng mà quần chúng cắn hạt dưa ở đây không có một ai tin cô ta cả, đến Bạch Chỉ cũng không tin.
Thiên Vấn là cái gì?
Đó là đồ của thiên giới! Loại cấp bậc đó sao có thể nghe lời một cô gái mới là đạo sĩ bắt yêu Lục Anh được?
Cho nên Bạch Linh nói hơn nửa ngày cũng không có ai để ý đến cô ta, sư thái Bạch Chỉ đứng lên, ánh mắt càng ngày càng lạnh... Bà ấy phải hoàn toàn từ bỏ cô ta rồi.
Bà tụ quầng sáng hai màu đỏ cam trên tay, từ từ đến gần Bạch Linh, nhẹ nhàng giơ tay, chậm rãi hạ xuống. Ngay một khắc trước khi đầu ngón tay bà ấy sắp đụng vào Bạch Linh, Bạch Linh đột nhiên hô một tiếng “sư phụ” mang theo sự tuyệt vọng và cầu khẩn.
Sư thái Bạch Chỉ dừng tay lại, cuối cùng vẫn không đành lòng, “Bạch Linh, xin lỗi đi. Một chưởng này của sư phụ mà hạ xuống thì cả đời này của con sẽ xong rồi!”
Bạch Linh sống sót sau tai nạn, ánh mắt dại ra nhìn Đậu Đậu một cái, khẽ nghiến răng, lưới rách cá chết!