“Con muốn đến động băng, thi thể của Kim Đậu Đậu để trong động băng! Con tận mắt nhìn thấy! Sư phụ! Sư phụ! Người cứu con đi, người phải tin tưởng con!”
Bạch Linh điên loạn khóc lóc kể lể, khóc đến nỗi tay Bạch Chỉ cũng run lên, “Bạch Linh, xin lỗi!”
“Không! Con không xin lỗi! Sư phụ, con không sai, con thật sự không sai! Sư phụ, chẳng lẽ phải để con lấy cái chết ra để chứng minh thì người mới tin tưởng con thật sự không nói dối hay sao?”
“Bạch Linh!”
Sư thái Bạch Chỉ thu tay lại, liếc thấy vẻ mặt kiên định của cô ta, tâm tư không kiềm được lại có chút dao động.
Lấy cái chết ra để chứng minh? Chẳng lẽ nó nói thật sao? Kim Đậu Đậu chết rồi? Thi thể đang giấu trong động băng? Nhưng chuyện này... không giải thích nổi!
“Sư phụ! Người phải tin con! Cùng lắm, cùng lắm... cùng lắm thì sau khi nhìn rồi người hãy phế bỏ tu vi của con đuổi con đi được không? Sư phụ!”
Một tiếng sư phụ cuối cùng của Bạch Linh gào lên như khóc như trách, khiến cho Bạch Chỉ chấn động, bà nghiến răng, cuối cùng vẫn đồng ý, “Được! Sư phụ tin con!”
Nhưng nếu lần này cô ta vẫn không thể chứng minh, vậy người đồ đệ này, bà ấy sẽ vứt bỏ hoàn toàn.
Còn về chỗ Lạc Lê, không sao, thời gian của bà vẫn còn dài, đồ đệ của bà vẫn còn nhiều, bà sẽ có thể chăm sóc dạy bảo ra một người phụ nữ thứ hai thích hợp với Lạc Lê.
Quyết định xong, Bạch Chỉ mặt lạnh nhìn lão già mất nết, “Vân Tung, ông nghe thấy cả rồi chứ? Tôi mặc kệ trong động băng của ông rốt cuộc có bảo bối gì, hôm nay tôi nhất định phải vào trong động băng!”
Giọng điệu của bà không phải là đang thương lượng mà là đang thông báo.
Lão già mất nết vốn dĩ muốn phản bác, liếc thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà, cuối cùng vẫn không đành lòng. Đó là sư muội của ông, sư muội thanh mai trúc mã của ông, sư muội mà ông ấy hiểu hơn cả chính bản thân bà.
Vẻ mặt kia của bà ấy là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Nếu như lần này ông không đồng ý thì bà ấy nhất định sẽ thật sự ghi hận ông! Không phải là giống như trước kia, mặc dù nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng chỉ là cãi nhau đơn giản với ông thôi. Lần này nếu như ông không thuận theo bà ấy, có thể sau này bà ấy sẽ không để ý đến ông nữa, ngay cả cãi nhau cũng sẽ không.
Nhưng cứ để cho bà ấy đi như vậy thì tiểu đồ đệ của ông phải làm thế nào? Đồ đệ ông hết lòng dạy dỗ hơn hai trăm năm mươi năm…
Nhưng Bạch Chỉ thì sao? Qua lại nhiều năm như vậy, có thể có mấy phần thật lòng đối với ông?
Lão già mất nết thở dài, không trả lời Bạch Chỉ, ông đang do dự có nên đồng ý hay không.
Sự việc xảy ra quá nhanh, từ lúc ông biết chân tướng bị bại lộ đến giờ vẫn chưa được bao lâu. Mười mấy đệ tử ở phía dưới đều ngẩn ra, ai cũng không rảnh mà qua đó giấu thân xác tiểu đồ đệ của ông đi cả.
Huống hồ bắt đầu từ khi Bạch Linh hô lên, tất cả hành động của đệ tử núi Đạo Vương đều nằm trong phạm vi để ý của đệ tử núi Vân Đài rồi. Lúc này mà đi, vậy không phải là không đánh mà khai sao?
“Vân Tung! Tôi nói, tôi muốn đến động băng!”
Sư thái Bạch Chỉ không đợi nổi, thấy lão già mất nết do do dự dự lại càng tin lời Bạch Linh.
Vân Tung nghẹn lời, rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đậu Đậu nhìn thấy bà ấy ra sân, cô hắng giọng, cuối cùng mở miệng.
“Đại sư Vân Tung, con nghĩ người không cần do dự đâu, mặc dù năm nay chị Đậu Đậu đến Hải Nam nghỉ dưỡng không trở lại, nhưng con gặp chị ấy cũng là chuyện hai ngày trước thôi. Người không đến nỗi bị cô ta ăn nói lung tung một hồi mà nghi ngờ đệ tử ưu tú nhất của người rồi đấy chứ?”
Giọng điệu Đậu Đậu thờ ơ.
Nhưng chính giọng điệu thờ ơ này của cô lại tiết lộ cho Vân Tung một tin tức lớn! Vấn đề đã được tiểu đồ đệ của ông giải quyết rồi!