Bọn họ đều đang chê cười cô ta, tất cả bọn họ đều đang chê cười cô ta!
Thiếu soái cười cô ta không biết tự lượng sức mình muốn muốn gả cho hắn, Kim Đậu Đậu cười cô ta không biết tự lượng sức mình muốn trả thù cô. Nhất là Trương Nhược Nam, nhất định cô ấy rất vui vẻ đúng không?
Nhưng cô ta mới là người muốn cười mình nhất! Cười cô ta không còn chỗ dựa là sư thái Bạch Chỉ, cũng không thể gả cho Lạc Lê nữa! Mà tất cả những thứ này đều là do Kim Đậu Đậu!
Không thể như vậy là xong được, cho dù phải chết, cũng phải kéo theo một cái đệm lưng!
Nghĩ đến đây, Bạch Linh khó khăn kéo vạt áo sư thái Bạch Chỉ, “Sư phụ, con... con vẫn còn có lời muốn nói.”
Sư thái Bạch Chỉ không hất tay cô ta ra, chỉ khẽ thở dài, nói, “Bạch Linh, ta đã không phải là sư phụ của cô nữa rồi, hãy gọi ta là... sư thái Bạch Chỉ.”
Tay Bạch Linh run lên, môi yếu ớt trắng bệch, “Sư phụ?”
“Gọi ta là sư thái!”
“...”
“Ta sẽ sai mấy người Bạch Thảo đưa cô xuống núi, còn sau này cô như thế nào... sẽ không liên quan đến núi Vân Đài nữa.”
Lời sư thái Bạch Chỉ nói thật ác độc, ác độc đến nỗi kẻ đầu sỏ Đậu Đậu cũng sắp không nhịn được mà thông cảm với Bạch Linh.
Bạch Linh không phải cổ bà, đáng tiếc!
Có điều, cô cảm thấy Bạch Chỉ mới là người Bạch Linh nên hận nhất. Là bà ấy dạy cô ta thành bộ dạng mù quáng tự đại, tự tay hủy cô ta nhưng lại không chịu kéo cô ta lên!
Việc đã đến nước này, với tế bào não của sư thái Bạch Chỉ e rằng sớm đã nghi ngờ cô rồi! Chỉ có điều bà ấy không có chứng cứ, nghi ngờ và vạch trần đều không thành. Bà ấy biết rõ Bạch Linh vô tội, nhưng bà ấy không có chứng cứ.
“Sư... thái, con vẫn còn có lời muốn nói, con vẫn...”
“Bạch Thảo, đưa Bạch Linh xuống núi!”
Bạch Chỉ khẽ nghiến răng, giơ tay lên đưa Bạch Linh ra đến cửa động. Bạch Thảo khó khăn đón lấy, khom người đặt Bạch Linh xuống, trong mắt lóe lên tia lạnh: Ngu xuẩn, giữ lại chiêu sau cho cô cô cũng không biết dùng! Đến nước này rồi vẫn phải để bà lão này ra tay. Quả nhiên loài người bây giờ đúng là càng ngày càng ngu xuẩn.
“Bạch Thảo?”
“Sư phụ, sư muội đã như vậy rồi, người để cho muội ấy nói hết đi? Dù gì cũng sẽ đuổi muội ấy xuống núi, sư phụ hãy nghe muội ấy nói hết đi mà.”
Bạch Chỉ ngẩn ra, thầm nghĩ, bà đâu phải là là không chịu nghe. Bà sợ là nghe rồi, Bạch Linh sẽ hại danh tiếng của núi Vân Đài càng thảm hại hơn. Trước đó không phải là bà đã tin cô ta rồi à? Bà tin cô ta hai lần! Kết quả Thiên Vấn chứng minh Kim Đậu Đậu chưa chết, trong động băng cũng không có cái gọi là thi thể của Kim Đậu Đậu cả. Như vậy bảo bà còn tiếp tục tin tưởng cô ta như thế nào nữa chứ?
Đáng tiếc bà không thể nói như vậy, Bạch Thảo vẫn luôn là một trong những đồ đệ ít nói nhất nhưng cũng trọng tình cảm nhất của bà. Bà không thể bởi vì một Bạch Linh không nên thân mà làm tổn thương đám đồ đệ này được.
Sư thái Bạch Chỉ phân tích thị phi thiệt hơn, khẽ than thở, “Cô bé, cô nói đi.”
Bạch Linh cảm kích nhìn Bạch Thảo một cái, vội vàng nói, “Hôm qua con sợ thi thể của Kim Đậu Đậu bị người ta chuyển đi sẽ không tìm được nên con đã để hương theo dõi lên người cô ta rồi. Đó là hương theo dõi do người đích thân nghiên cứu chế tạo ra, trong phạm vi trăm dặm cũng có thể lần theo dấu vết được!”
“Con nói cái gì? Sao con không nói sớm hả?”
Bạch Linh cụp mắt, “Con muốn nói, nhưng sư… sư thái không chịu nghe.”
“Mùi hương theo dõi nào?”
“Hoa dành dành.”
“Hoa dành dành?” Sư thái Bạch Chỉ kinh hãi, hôm nay ở trên khán đài bà đã ngửi thấy rồi. Lúc đó bà còn tưởng là đồ đệ nào thích mùi hương này cho nên mới xức, không ngờ lại là hương theo dõi do bà ấy nghiên cứu chế tạo ra.