Tiểu Đoan kiệt sức trước, cậu ta dừng lại, khom người chống đầu gối thở hổn hển.
Các tu sĩ hóng chuyện hiếm thấy dời chút xíu ánh mắt ra khỏi người ‘Kim Đậu Đậu’ để nhìn hai người trên sân đấu, rối rít cảm thấy lần này Tiểu Đoan nhất định thua chắc rồi.
Bởi vì Vô Ưu rõ ràng sắp ra đại chiêu!
Nhưng Tiểu Đoan không hề thua.
Trước khi đến đây Tiểu Đoan đã biết cậu ta sẽ không đấu lại Vô Ưu, đều là đạo sĩ bắt yêu Xích Anh nhưng Vô Ưu có thiên phú hơn, thời gian tu hành cũng dài hơn. Cho nên, trong chốc lát có thể khó phân thắng bại, đợi đến cuối cùng đấu thể lực, cậu ta nhất định sẽ thua.
Biết mình sẽ thua, làm thế nào giờ? Nhận thua à?
Đương nhiên không! Nhận thua không phải là phong cách của cậu ta. Phong cách của cậu ta là bất luận dùng thủ đoạn gì, chỉ cần không bị tổn thương đại cục, thắng là được!
Biết mình sẽ thua, cậu ta đã bắt đầu chuẩn bị ám khí chuyên biệt đối phó với Vô Ưu. Món ám khí kia dài một thước rộng nửa thước, lấp lánh, bên trên còn có những nút nhỏ hình vuông.
Vô Ưu định thần nhìn lại, không phải chính là bàn phím cơ số lượng giới hạn anh ta cướp rất lâu vẫn không cướp được đó à?
Vậy là anh ta thu luôn cái đại chiêu đó lại, ôm bàn phím không buông tay ra.
Nhân lúc anh ta ôm bàn phím kiểm tra xem có bị gì hay không, Tiểu Đoan nghênh ngang đi qua, một quyền đập bay anh ta ra khỏi sân đấu!
Lúc Vô Ưu bay ra ngoài còn bảo vệ bàn phím, mặt căng thẳng hô lên, “Tránh hết ra tránh hết ra, đừng có đụng hỏng bàn phím của tôi!”
Đám tu sĩ hóng chuyện ngẩn tò te, ngay cả Đậu Đậu trên khán đài cũng há hốc mồm.
Cái quỷ gì thế? Đừng đụng hỏng bàn phím của anh? Vì một cái bàn phím mà anh cứ thua như vậy hả?
“Chỉ vì một cái bàn phím, đệ không cảm thấy mất mặt hả?”
Vong Trần không nhịn được, xông lên trách mắng. Vô Ưu hiển nhiên không cảm thấy mất mặt, khoát tay biểu thị, “Tình hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai, không phải vừa rồi đại sư huynh mới nói như vậy ư? Đệ thua rồi, đệ nhận thua! Hết chuyện của đệ rồi chứ? Đệ về phòng chơi… Khụ, đệ về phòng nghỉ ngơi đây!”
Nói xong anh ta quay đầu, ôm bàn phím chạy nhanh như bay, để lại một đám tu sĩ hóng chuyện đần mặt ra ở hiện trường.
Vong Trần tức giận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn bóng lưng Vô Ưu, lật sổ hung dữ gào lên, “Trận thứ chín, Vô Ưu của núi Đạo Vương đấu với Đoan Mộc Xuân của chùa Chân Vũ, Đoan Mộc Xuân thắng.”
Tiểu Đoan nghe thấy thế lập tức nhìn về phía Lạc Lê, “Sư huynh, chỗ này không còn chuyện của em nữa em đi tìm trẻ con chơi game nhé!”
Lạc Lê, “... Ừ.”
Sau đó Vong Trần, lật sổ thở dài, “Trận tiếp theo, đạo sĩ tu tự do Kim Đậu Đậu đấu với núi Vân Đài - Bạch Linh?”
Vong Trần hơi ngẩn ra, chủ trì chương trình đại hội giao lưu bắt yêu nhiều năm như vậy, từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua loại chuyện này. Sắp đến lúc thi đấu rồi mà người tham gia thi đấu đột nhiên chết, đây rốt cuộc nên coi là bỏ quyền hay là coi là không chiến mà bại?
Vong Trần rất xoắn xuýt, sắc mặt tam giác sắt trên khán đài cũng có chút khó hiểu.
Lão già mất nết thì xấu hổ, sư thái Bạch Chỉ mặt không cảm giác. Còn đạo trưởng Chân Vũ, khụ, ông ấy lại bắt đầu cắn hạt dưa làm như không liên quan đến mình rồi...
Sau một trận yên tĩnh, Vong Trần do dự, “Kim Đậu Đậu đấu với Bạch Linh, bởi vì Bạch Linh vừa gặp bất hạnh, trận thi đấu này…”
“Tôi sẽ ứng chiến.”
Một giọng nữ mỏng lạnh đột nhiên chen vào, không phải Bạch Thảo ngồi cách chỗ Đậu Đậu không xa thì là ai chứ?
Bạch Chỉ nghe thấy, lập tức vui mừng nhìn Bạch Thảo.
Bạch Thảo đứng lên, giơ tay ra với Đậu Đậu, “Đi thôi, tôi đánh với cô.”