Động tác tay đó của Bạch Thảo rõ ràng là muốn kéo Đậu Đậu đứng dậy, Đậu Đậu không tiện từ chối, chỉ có thể bám lấy tay cô ta đứng lên.
Hai người cùng nhau đi xuống khán đài, lúc đi ngang qua ‘Kim Đậu Đậu’, Bạch Thảo hình như nhìn cô thêm một cái.
‘Kim Đậu Đậu’ nghiêm mặt, đứng lên đi tới khu khán đài quan sát. Bất luận Bạch Thảo có gì mờ ám hay không, anh ta cũng phải cẩn thận đề phòng.
Đậu Đậu không hiểu chuyện gì, thấy Yêu Nghiệt lo lắng nhìn qua, cô xoay người lại ôm hắn một cái, nói, “Không sao, cô ta là đạo sĩ bắt yêu Hoàng Anh, em là đạo sĩ bắt yêu Lục Anh, cho dù thua cũng sẽ không thua quá thảm.”
Yêu Nghiệt gật đầu coi như tin rồi. Đợi cô vừa quay người đi, hắn lập tức bế con ra tìm một chỗ không có ai để biến mất.
Tình hình bây giờ, để ý nhiều hơn vẫn tốt hơn. Cô nói quá một câu với bất kỳ người nào của núi Vân Đài hắn đều không yên tâm, huống hồ là ra sân đánh nhau.
Đậu Đậu không biết người đàn ông nhà cô đã đi theo đến sân thi đấu rồi, cô dựa theo quy củ thi đấu, đầu tiên là ra vẻ khiêm tốn với Bạch Thảo, sau đó mới bắt đầu bày ra các tư thế thần thông thi đấu.
Sư huynh Vong Trần hô bắt đầu, Bạch Thảo dồn sức lao qua. Chiêu nào cũng ác liệt, kiếm pháp tuyệt vời, nhìn là biết người tu đạo đánh nhau lâu dài mới có.
Đậu Đậu tránh trái tránh phải không ngừng một khắc, nhân lúc Bạch Thảo vung kiếm đâm tới, cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của Bạch Thảo.
Trong số các nữ tu của núi Vân Đài, mỗi người đều có khả năng là hóa thân của cổ bà. Dưới tình hình này, cô nhất định phải duy trì sự cảnh giác từng giây từng phút một, không thể dưới tình hình không biết thân phận của đối phương đã tùy tiện ra tay.
Bởi vì ra tay đồng nghĩa là có sơ hở.
Nếu như đối phương là tu sĩ, vậy cô lộ chút sơ hở cũng không sao. Nhưng nếu như đối phương là cổ bà thì sao?
Cho nên, trước khi xác nhận thân phận của đối phương, Đậu Đậu không thể ra tay, chỉ có thể né tránh.
Vì vậy, một người tấn công, một người né tránh, cục diện sân đấu vô cùng giằng co.
Các tu sĩ lại bắt đầu hóng chuyện nhìn Đậu Đậu, từng người từng người một bắt đầu không quan tâm đến tình hình của sân đấu. Lúc Tiểu Đoan đấu với Vô Ưu, bọn họ còn thỉnh thoảng quan tâm một chút. Dẫu sao hai gã đàn ông đánh nhau còn có cái hay mà xem, nhưng bây giờ hai nữ tu thi đấu, ra tay không đủ nhanh, chiêu số không đủ ác. Trừ trơ mắt ếch ra sốt ruột, bọn họ cũng chỉ có thể hóng chuyện thôi.
Nửa tiếng trôi qua, Bạch Thảo vẫn không lộ ra chút manh mối nào của cổ bà. Đậu Đậu hít sâu một hơi dừng né tránh lại, bắt đầu chuyển phòng thủ thành tấn công. Lập tức, trên sân đấu đao quang kiếm ảnh linh lực bay dồn dập, tu sĩ hóng chuyện trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào.
Thế này mới đúng! Thế này mới gọi là thi đấu chứ!
Cho nên vừa rồi là làm gì thế hả? Mèo vờn chuột à?
Có điều cũng dễ hiểu thôi, tán tu Kim Đậu Đậu này nghe nói vừa mới tròn mười tám tuổi, không có chút kinh nghiệm thi đấu nào cả, không ra tay được cũng là bình thường.
Tu sĩ hóng chuyện tự tìm một lý do hợp tình hợp lý cho sự né tránh của Đậu Đậu, sau đó không ít người nhiều chuyện bắt đầu hướng dẫn bên ngoài sân.
“Quét qua phía dưới cô ta đi, quét! Cô ta xuất kiếm rồi, tránh sang bên phải đi, thuận tiện tấn công eo cô ta!”
“Đúng đúng đúng! Chính là như vậy!”
“Ôi chao! Lúc xuất đao phải tăng thêm chút linh lực chứ! Nếu không người ta sẽ rất dễ có thể tránh được!”