Thượng Quan Lăng Mạch, “... Em là em gái ruột của anh đấy! Anh ở trong lòng em biến thái như vậy à?”
“Ha ha, ai biết được, dù sao người vừa rồi ném ánh mắt quyến rũ với đàn ông là anh chứ không phải là tôi!”
Đậu Đậu nói xong thở dài, “Em đi về ngủ một giấc bình tĩnh lại chút đây.”
Sau đó cô liền kéo Yêu Nghiệt đi, cuối cùng sân đấu còn lại Tên Ngốc cùng ‘Kim Đậu Đậu’ không ai nói gì.
Sau một hồi yên lặng, Tên Ngốc đề nghị, “Nếu anh đã nghi ngờ Bạch Thảo bị cổ bà nhập thân, vậy bây giờ anh còn ngẩn ra làm gì nữa? Đi tìm đối tượng cổ bà ký sinh tiếp theo đi!”
‘Kim Đậu Đậu’ trợn trắng mắt, “Cậu tưởng là bà ta dễ bị tìm ra như vậy à? Thật sự dễ tìm thì tôi đã sớm đi tìm rồi!”
Nói xong cũng quay đầu đạp giày cao gót lọc cọc rời đi.
Thật ra thì bây giờ anh ta đã có đối tượng nghi ngờ, chỉ có điều anh ta nghi ngờ thân phận của anh ta đã có chút bại lộ, sợ cổ bà cá chết lưới rách nên chỉ có thể tạm thời giả vờ như không biết, càng không thể nói những thứ này cho Tên Ngốc được.
Tên Ngốc có chút mơ màng. Không được, cậu ta phải làm cái gì đó! Bọn họ đều muốn yên tĩnh, ai sẽ làm việc, ai sẽ giải cứu thế giới? Đương nhiên là cậu ta rồi!
Tên Ngốc cứ tràn đầy chính nghĩa bắt đầu tuần tra như vậy, từ trước núi tuần tra đến sau núi, từ sau núi tuần tra đến trước núi, ‘Kim Đậu Đậu’ nhìn thấy chỉ nói ngốc, thật ngốc, vô cùng ngốc!
Sau đó Yêu Nghiệt trong Vân Các liền lên tiếng, “Nói bé chút, không dễ gì cô ấy mới ngủ được.”
Khóe miệng ‘Kim Đậu Đậu’ giật giật. Không dễ gì mới ngủ được? Chẳng lẽ là anh ta nhìn nhầm rồi? Em gái ngốc nhà anh ta không phải nằm xuống liền ngủ luôn à?!
Vừa rồi anh ta còn đang cảm khái cô bình tĩnh, lần này thì hay rồi, nam sủng của cô còn bình tĩnh hơn cô!
“Nói đi, người anh nghi ngờ là ai?”
Yêu Nghiệt đột nhiên mở miệng, ‘Kim Đậu Đậu’ nghiêm mặt, “Bạch Chỉ.”
“Bạch Chỉ?”
“Đúng, sau khi Bạch Thảo chết, người tiếp xúc với cô ta đầu tiên là Bạch Chỉ. Bà ta ôm nửa người Bạch Thảo đau lòng khoảng ba bốn phút, trong thời gian này cổ bà đã có thể di chuyển ký sinh mười lần rồi!”
Yêu Nghiệt nghe rồi không nói gì nữa, đứng ở bên cửa sổ, nhìn mãi cái gò núi có giấu động băng đó, cho đến khi ‘Kim Đậu Đậu’ cùng nhìn theo ánh mắt hắn.
Lúc đó, Bạch Tuyết đã chuyển Bạch Thảo vào trong động băng rồi, cô ta đang trèo lên vách đá, lộ ra một gương mặt rất lạnh lùng.
“Cậu nghi ngờ cô ta?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Không tại sao cả, trực giác.” Yêu Nghiệt lạnh lùng ném lại một câu như vậy, thấy ‘Kim Đậu Đậu’ mặt đầy vẻ ghét bỏ, hắn đột nhiên bắt đầu đuổi người, “Anh ra ngoài đi, tôi nghỉ ngơi cùng cô ấy một lúc.”
‘Kim Đậu Đậu’ ngẩn to te ra, “Đùa cái gì thế? Tôi ra ngoài?”
“Ừ.”
“Dựa vào cái gì! Tôi nói cho cậu biết! Xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu nhất định phải lên tinh thần cho tôi! Nghỉ ngơi? Không tìm được cổ bà cậu không thể nghỉ ngơi!”
‘Kim Đậu Đậu’ lải nhải không ngừng, Yêu Nghiệt dừng bước chân lại, đột nhiên nói một câu khó hiểu.
“Thượng Quan Lăng Mạch, anh cảm thấy tôi là thiểu năng à?”
“Hả?” Thượng Quan Lăng Mạch ngẩn ra, “Nói cái gì? Ý cậu là gì?”
“Có ý gì?” Yêu Nghiệt hừ lạnh, “Cho dù không tìm được cổ bà, cho dù sư thái Bạch Chỉ không chịu giúp đỡ, anh cũng có cách đúng không?”
Yêu Nghiệt dùng khẩu khí khẳng định, ánh mắt nhìn ‘Kim Đậu Đậu’ cũng đặc biệt chắc chắn.