Lão già mất nết không vui nhìn Đậu Đậu một cái, “Không lễ nghĩa!”
Đậu Đậu đảo mắt qua lại giữa lão già mất nết và Bạch Chỉ.
Nhìn làn da như cây cổ thụ nghìn năm của lão già mất nết, lại nhìn làn da như trứng gà lột của sư thái Bạch Chỉ, cô không nhịn được buột miệng nói ra, “Đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu....”
“Kim Đậu Đậu!”
Lão già mất nết thẹn quá hóa giận, nhưng sư thái Bạch Chỉ phì một tiếng bật cười, “Qua đây ngồi đi, nói xem rốt cuộc là chuyện gì?”
Sư thái Bạch Chỉ cười rất chân thật, khóe môi cong lên, hơi giống Bạch Linh.
Chẳng trách bà ấy lại thích Bạch Linh như vậy, hóa ra Bạch Linh có nét giống với bà ấy.
Đậu Đậu ngồi ở trước bàn đá, Yêu Nghiệt cũng tự giác ngồi xuống bên tay trái cô.
“Hắn chính là con yêu kia?”
“... Vâng ạ.”
“Con là ma?”
“Khụ... có vẻ là thế.”
“Đưa chân đây cho ta xem xem.”
Đậu Đậu, “... Sư… sư thái, người không trách con à?”
“Ta trách con làm gì? Con cũng không phải cố ý. Ta già rồi nhưng mắt ta không hoa. Bạch Thảo bị trẹo chân quả thật có hơi kỳ lạ. Hơn nữa sau chuyện này A Lê đã nói với ta, lúc quỷ sai tới đón Bạch Thảo, nói nó đã không thuộc quản lý của địa phủ, tuổi thọ của nó đã dùng hết từ hơn hai trăm năm trước rồi.”
Đương nhiên những thứ này không đủ để thuyết phục Bạch Chỉ đi quan tâm chuyện của Đậu Đậu, nguyên nhân chân chính bà đồng ý nhúng tay vào là Lạc Lê cầu xin bà ấy.
Bạch Chỉ nuôi Lạc Lê nhiều năm như vậy, đã sớm như mẹ con rồi, Lạc Lê cầu xin bà ấy, bà làm sao có thể không đồng ý chứ?
Huống hồ bà ấy cũng không phải thật sự ghét Kim Đậu Đậu đến nỗi không có cách gì cứu vãn, chỉ là vì Thiên Vấn nên không cam lòng thua trong tay một tiểu bối thôi.
Hơn nữa tiểu bối này còn là đồ đệ bà ấy đã từng muốn giành lấy. Điều này khiến cho bà ấy rất mất mặt.
À, đúng, còn nữa, Lạc Lê không biết chuyện Nhiễu Lan Đằng của Đậu Đậu sinh cổ trùng. Tất cả đều là Thượng Quan Lăng Mạch nói cho hắn...
Trở lại chuyện chính, sư thái Bạch Chỉ vô tư thẳng thắn, Đậu Đậu rất kinh ngạc, “Hơn hai trăm năm trước đã dùng hết rồi? Nhưng cổ bà cũng chỉ thỉnh thoảng mới đến nhân giới, lúc bà ta không có ở đây, Bạch Thảo...”
“Trước khi Bạch Thảo gia nhập môn đệ của ta thì đã là người chết rồi. Nó ký kết khế ước với cổ bà, thế nên mới kéo dài hơi tàn sống tiếp.”
“Cô ta ký kết khế ước với cổ bà?”
Đậu Đậu không tự chủ nhìn về phía Yêu Nghiệt, “Không phải cổ bà đã là khế nhân rồi ư?”
“Khế trong khế.”
Người lời này rõ ràng không phải là Yêu Nghiệt mà là ‘Kim Đậu Đậu’ không mời mà đến.
“Chuyện này không hề mới mẻ ở Ma tộc. Chỉ có điều khế nhân nhận khế nhân thì cần phải có sự đồng ý của chủ nhân. Bởi vì khế trong khế cần cung cấp năng lượng lớn. Nếu nói là khế nhân nhận khế nhân, không bằng nói là chủ nhân thông qua khế nhân nhận khế nhân.”
Đậu Đậu, “... Bà ta đúng là coi trọng em mà.”
“Đương nhiên bà ta coi trọng em rồi.” Thượng Quan Lăng Mạch tùy ý ngồi xuống bên cạnh Đậu Đậu, “Ma tộc ít có người nuôi khế trong khế, tốn thời gian tốn sức lực, không có lợi lắm.”
Đậu Đậu, “... Sao anh lại đến đây?”
“Sao anh lại không thể đến đây?”
‘Kim Đậu Đậu’ ngông nghênh uống trà, xong rồi còn giục Đậu Đậu, “Cởi giày ra, không phải sư thái đã đồng ý xem giúp em rồi hả?”
Đậu Đậu, “... Cần anh phải nhắc chắc!”
“Chính sự quan trọng.” Yêu Nghiệt nói như vậy, sau đó cầm lấy chân cô tháo dây giày ra.
Lão già mất nết nhìn mà ngẩn ra, Bạch Chỉ cũng như vậy.
Cho đến khi Yêu Nghiệt cởi giày tất ra, cho đến khi Đậu Đậu đặt chân lên bàn đá, hai tông sư cấp hóa thạch ở tình yêu xế bóng mới hoàn hồn lại.