“Con gái út của Bách Hoa tiên tử rất thích Tiểu Thập.”
Yêu Nghiệt vừa nói như vậy, Đậu Đậu đã lập tức nổi giận, “Không phải cô ta thích anh à? Cái người tên là Lưu Quang hay là Táp Can Tịnh gì đó!”
“... Cái người tên Lưu Quang đó là con gái lớn. Người anh nói bây giờ là Dao Quang, con gái út.”
Đậu Đậu, “... Bách Hoa tiên tử yêu đương vụng trộm với Ngọc Hoàng đại đế còn trộm sinh ra hẳn hai đứa con gái riêng à?”
“Khụ khụ…” Lão già mất nết ho khan hai tiếng, hiếm khi có cơ hội nói xen vào, “Con gái thì đúng là có hai đứa thật, con trai thì nhiều hơn, bốn đứa.”
Đậu Đậu không muốn nói chuyện, tam quan của cô sắp nổ rồi.
“Thần tiên bây giờ cũng quá phóng túng quá yêu tự do rồi nhỉ? Ngọc Hoàng đại đế làm như vậy mà Vương Mẫu nương nương cũng không quản à?”
Người nói lời này hiển nhiên không phải là Đậu Đậu rồi, có điều lời này của Thượng Quan Lăng Mạch ngược lại đã nói ra được tiếng lòng của Đậu Đậu! Cô cũng cảm thấy như vậy, thậm chí cô còn cảm thấy theo cách nói này, tam quan của những thần tiên ở thiên đình đó còn không bằng đám yêu ma quỷ quái bọn họ. Ít nhất yêu ma quỷ quái còn chính trực thẳng thắn hơn nhiều!
Nhưng đám thần tiên kia thì sao?
Vừa tâng bốc bản thân vô dục vô cầu, vừa lén sinh ra một đàn con. Đúng là ngụy quân tử!
Nhưng cách nghĩ của bọn họ không qua được chỗ Vân Tung, ông chỉ biết nói với bọn họ, “Ở đâu cũng có quy củ của chỗ ấy, tồn lại là có lý.”
Đậu Đậu lập tức chặn họng ông ấy, “Ồ ~ Ý của sư phụ là, ngày nào đó trở thành thần tiên rồi cũng phải noi theo Ngọc Đế à.”
“Không phải? Ta…”
“Huynh có ý đó đúng không?”
Lão già mất nết chưa nói xong, sư thái Bạch Chỉ đã ngắt lời ông ấy, bộ dạng bà vợ hung ác ông mà dám nói thì bà đây đây sẽ dám chém ông, dọa cho lão già mất nết vội vàng thề ai nghĩ như vậy kẻ đó làm cháu.
Đậu Đậu xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, “Bây giờ thề có tác dụng gì chứ? Lời thề dùng để làm trái lại! Đây chính là điều mà người dạy con từ bé!”
Lão già mất nết sắp khóc rồi, “Kim Đậu Đậu! Cái đồ vong ân phụ nghĩa này! Sư phụ nuôi suông con lớn đến chừng này rồi!”
“Ồ, xem ra ông thật sự dậy như vậy. Nếu đã như thế, vậy tôi cũng không còn gì để nói nữa, lần này đi gặp sư phụ tôi sẽ dứt khoát ở lại bên đó luôn không về nữa, dù sao tôi cũng sớm độ kiếp rồi, tôi cũng có tên trong danh sách tiên, trước kia ở lại dưới này là vì những đồ đệ đó của tôi, bây giờ chỉ còn lại Bạch Tuyết, ông có thể chăm sóc cho nó, nếu không chăm sóc được thì cứ mặc kệ nó đi.”
Sư thái Bạch Chỉ bày ra bộ dạng ông xem mà làm, lượng tin tức trong câu chữ lớn đến nỗi không thể lớn hơn được nữa!
Đậu Đậu vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ bà ấy đã sớm thành tiên rồi!
Chẳng trách bà ấy có thể trẻ như vậy. Hóa ra bộ dạng già trước đó đều là giả vờ.
Ở lại dưới này không phải là vì lão già mất nết à?
Hiển nhiên là đúng rồi!
Có điều…
“Nếu sư thái đã sớm thành tiên rồi tại sao vẫn là đạo sĩ bắt yêu Lưỡng Anh?”
Đậu Đậu nói như vậy, Bạch Chỉ liền im lặng. Sắc mặt kỳ lạ, giống như xấu hổ, lại giống như không cam tâm.
Tóm lại, bà ấy cũng không chính diện trả lời câu hỏi của Đậu Đậu, chỉ nói, “May mắn, ha ha ha, may mắn. Liên quan đến tam muội chân hoả, buổi tối chúng ta qua đó nhé. Tốt nhất là đừng để lỡ buổi thi đấu ngày mai, mọi người cảm thấy thế nào?”
Đậu Đậu vẫn còn muốn hỏi may mắn là thế nào, nhưng Yêu Nghiệt đã gật đầu rồi, “Được, tôi sẽ thông báo cho Tiểu Thập.”
Sau đó sư thái Bạch Chỉ dùng lý do không được thoải mái đuổi bọn họ đi, Đậu Đậu nghe mà ngẩn ra: Không được thoải mái? Cái lý do này thật là mờ ám mà!
Có điều nếu sư mẫu đã đuổi người rồi, bọn họ còn ì ra không chịu đi cũng không được.
Trước lúc đi, Đậu Đậu vẫn không nhịn được, “Sư nương, may mắn là ý gì thế?”