Khóe miệng Bạch Chỉ giật giật, “Là ý đó thôi, con đừng có hỏi nữa, con còn hỏi nữa ta sẽ không bắt trùng giúp con đâu. Vốn dĩ ta đã không muốn giúp con rồi, nếu không phải…”
Bạch Chỉ muốn nói là nếu không phải là vì A Lê bà ấy mới lười quan tâm đến cô, lời đến bên miệng rồi lại đổi lại, “Nếu không phải vì sư phụ con ta mới lười quan tâm con.”
Bà ấy không thể nói A Lê ra được, A Lê đã dặn đi dặn lại bà ấy là phải giữ bí mật cho hắn rồi.
Sư thái Bạch Chỉ đang chột dạ, đã nghe thấy Đậu Đậu nói, “Ồ ~ Hóa ra vẫn là nể mặt sư phụ ~”
Sư thái Bạch Chỉ thở phào, “Đương nhiên rồi, nếu không ta đâu có tốt bụng như vậy chứ!”
May quá may quá, may mà bà ấy đổi lời nhanh, Đậu Đậu không nghe ra được. Nhưng không phải là Đậu Đậu không nghe ra, cô vì nghe ra rồi cho nên mới cố ý giả vờ không nghe ra. Vì người đàn ông nhà cô chính là một hũ giấm.
Nhưng Yêu Nghiệt lại không hề như thế. Hắn không vì Lạc Lê cầu xin mà tức giận không cho sư thái Bạch Chỉ giúp cô nữa, hắn không phải đứa nhóc ghen tuông linh tinh, biết ai nặng ai nhẹ.
Cho nên hắn biết rồi sẽ không nói gì cả, chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng, âm thầm cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Cô không muốn để hắn khó chịu nên dứt khoát tin lời sư thái Bạch Chỉ, “Vậy con phải cảm ơn sư phụ rồi, con còn tưởng là người hiểu biết toàn cục nên mới giúp con cơ.”
Cái mặt già của sư thái Bạch Chỉ đỏ lên - À, không, bây giờ sư thái Bạch Chỉ không già nữa rồi.
Dù sao thì bà ấy cũng đỏ mặt, có chút xấu hổ, sau khi xấu hổ thì cứng cổ lại, “Ai nói ta không hiểu biết toàn cục hả? Ta đây rất hiểu biết toàn cục!”
Đậu Đậu có việc muốn nhờ, chỉ đành thuận theo bà ấy, “Đúng đúng đúng, sư nương hiểu biết toàn cục, đồ nhi bái phục, bái phục!”
“Hừ, được rồi, không còn chuyện gì nữa thì đi đi, sau bữa tối sai người của mấy người đến tìm ta.”
“Vâng ạ.”
Đậu Đậu đáp lời, không từ bỏ hy vọng, trước khi đi vẫn muốn hỏi, “Sư nương, rốt cuộc làm sao mới có thể may mắn thế, con có một đống xui xẻo, con cũng muốn may mắn.”
Lúc đó sư thái Bạch Chỉ đã nhấc chân bước vào phòng rồi, nghe thấy Đậu Đậu hỏi như vậy lập tức bước vào phòng đóng cửa lại.
Vân Tung, “... À! Mấy đứa mau về đi, ta đột nhiên nhớ ra ta vẫn còn nửa lò đan dược chưa luyện xong, ta không tiễn mấy đứa nữa!”
Nói xong quay đầu, đẩy cửa cũng tiến vào phòng, sau đó hình như còn cài then lại.
Đậu Đậu ngẩn tò te ra, chỉ Vân Tung, nghiến răng, “Lão già mất nết!”
Thượng Quan Lăng Mạch vẫn khoác vẻ ngoài trước kia của Đậu Đậu, phong tình vén tóc, “Người ta không muốn nói cho em biết rồi, em đừng có hỏi nữa.”
Đậu Đậu, “... Tôi cứ muốn biết đấy thì sao? Tôi cứ tò mò đấy thì sao nào?”
“Không sao cả, em có bản lĩnh thì làm người ta nói cho em biết đi!”
Thấy đôi anh em ruột này sắp đấu võ mồm rồi, Yêu Nghiệt hắng giọng, dán vào tai Đậu Đậu nói một câu.
Một câu thôi, Đậu Đậu liền yên tĩnh lại, cười he he, kéo tay hắn đến chỗ mát, để lại ‘Kim Đậu Đậu’ đực mặt ra.
Đây là tình hình gì thế hả? Một câu của nam sủng đã dỗ được cô rồi à? Có phải là cô quá dễ dỗ rồi không?
Không chỉ là anh ta, đến Vô Ngân đứng ở ngoài cửa hóng chuyện nãy giờ cũng đần mặt. Sau khi đần mặt ra hắn chỉ có thể nói: Ừ, quả nhiên hắn đoán không sai mà, người có thể xử lý sư muội lưu manh này chỉ có Yêu Tôn thần kinh này thôi.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, hắn rất tò mò rốt cuộc Yêu Tôn đã nói cái gì mà mặt sư muội lại thay đổi trong nháy mắt như thế. Nhưng tò mò hắn cũng không đi hỏi, hắn sợ con Xà Yêu đó đánh hắn.
Cho nên, rốt cuộc Yêu Nghiệt đã nói với Đậu Đậu cái gì?