Viên Viên ồ một tiếng, lập tức giơ hai tay ra vờ như đang hứng nước, “Vậy ba để vào trong tay Viên Viên đi.”
Đậu Đậu, “... Đưa cho nó cái khác đi, ngộ nhỡ chơi hỏng rồi thì liên lạc với Tiểu Thập thế nào được?”
Yêu Nghiệt cũng cho là thế, hắn lấy một cái y như vậy ra khỏi ống tay áo, “Vậy đi chơi đi, ba mẹ có chuyện rất quan trọng cần phải nói. Biển Biển, con trông em.”
Biển Biển vùi đầu vào linh kiện xe ô tô không hề ngẩng đầu lên, “Vâng, con biết rồi.”
Viên Viên không phân biệt đồ giống như Biển Biển, lấy được một cái gần giống như vậy đã mãn nguyện rồi, nó cầm cái vỏ ốc lạch bạch chạy về chỗ nhét đất sét vào. Màu đỏ màu xanh màu vàng, màu gì cũng nhét hết vào.
Đậu Đậu, “... Con ốc biển đó còn sống không?”
Yêu Nghiệt, “... Hình như chết rồi.”
“Hình như?”
“... Không chắc lắm.”
Vì vậy Đậu Đậu xoắn xuýt chạy qua xem xem, xác nhận con ốc biển đó chết rồi mới quay lại tìm Yêu Nghiệt.
Nhưng Yêu Nghiệt đã không nhịn được cười, giơ tay xoa đầu Đậu Đậu, khen, “Vợ thật là đáng yêu, trong cung điện của anh không có nước biển, cho dù ban đầu con ốc biển đó có còn sống thì để ở đó lâu như vậy cũng chết rồi. Huống hồ, ốc biển dùng để truyền tin, vốn dĩ đã chết rồi.”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
Cái từ đáng yêu này đúng là vạn năng mà!
Muốn nói cô ngốc thì nói thẳng! Lại còn cái gì mà đáng yêu, như vậy bảo cô sau này làm sao mà dùng cái giọng điệu chính trực này mà khen con gái cô đáng yêu đây?
“Vậy đừng khen nó nữa là được rồi.”
Yêu Nghiệt nói như vậy rồi động tay đánh thức con ốc biển lại, trong ánh sáng lấp lánh, một đứa bé khá thận trọng bước qua.
“Ca? Tìm đệ có chuyện gì thế?”
“Chị dâu đệ xảy ra chút chuyện, nếu đệ rảnh thì đến thiên đình trộm tam muội chân hỏa của Lão Quân giúp ca đi.”
“Xảy ra chuyện?” Tiểu Thập nghi ngờ nhìn Đậu Đậu trong hình chiếu, “Nhìn không giống...”
Đậu Đậu, “... Cái gì gọi là nhìn không giống hả? Nhìn em cũng chưa đến ba nghìn tuổi đâu!”
Tiểu Thập cứng họng, “Khụ, như vậy cũng đúng. Có điều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Muốn lấy tam muội chân hỏa làm gì ạ? Còn nữa, đi tìm Hồng Hài Nhi không phải là được rồi à? Đệ không muốn đến thiên đình.”
Yêu Nghiệt thở dài, nói hết ngọn ngành ra một lần, tổng kết, “Nhất định phải đi thiên đình, bên chỗ Hồng Hài Nhi quá xa.”
Tiểu Thập nghe thấy thế mặt xoắn xuýt lại, “Nhưng mà đệ không muốn đến thiên đình... Bỏ đi, đệ đi. Chị dâu, chị nợ em nhé, sau này vào nhà em rồi phải giúp em theo đuổi chị Giai Y đấy.”
Đậu Đậu không ngờ lại dễ dàng như vậy, cô vội vàng gật đầu đồng ý.
Dù sao bé đen mập này cũng không phải bảo cô giúp ngay bây giờ, nói thế nào thì nó cách tuổi trưởng thành cũng còn một nghìn tám trăm năm nữa.
Vả lại, cô có thể tiến vào nhà Yêu Nghiệt hay không lại là một chuyện khác.
Cứ đồng ý trước đã, dù sao chưa vào thì lời thề vẫn chưa tính, vào rồi thì mọi người đều là người mình cả. Người mình giúp người mình phá vỡ uyên ương, như vậy không gọi là chuyện thất đức.
Yêu Nghiệt lại dặn dò cậu ta mấy câu, bảo cậu nhanh qua đây.
Tiểu Thập đáp lời, con ốc biển mới tắt đi chưa được hai mươi phút, người đã đến chân núi Đạo Vương rồi. Tiểu nhìn thấy Đậu Đậu rồi, không nhịn được vẫn hỏi, “Chị Giai Y và cái người đó thế nào rồi?”