Đáng tiếc bất cứ việc gì cũng có ngoại lệ, buổi tối, Viên Viên đột nhiên ầm ĩ nói bên ngoài có mùi, mùi rất thối rất thối, thối đến nỗi không ngủ được.
Vì vậy “buổi tối gặp” liền biến thành tổ chức đoàn thể dẫn chó nghiệp vụ… À, không, dẫn con gái tổ chức thành đoàn thể đi tuần tra.
Cái lần tuần tra sau khi rút dây động rừng trước kia, Viên Viên yên ổn ở trong ống tay áo Yêu Nghiệt, ngủ từ đầu đến cuối. Nhưng lần này nó lại khóc lóc ầm ĩ, đi đến chỗ nào cũng nói chỗ đó thối.
Thế là hai vợ chồng cộng thêm một Tên Ngốc và một anh vợ nhiều chuyện, đưa nó đi toàn bộ núi Đạo Vương. Trừ chỗ nam tu ở trước núi ra, sau núi không một chỗ nào đệ tử núi Vân Đài ở mà không bị Viên Viên chê cả.
Lần này thành viên đội tuần tra nhao nhao bắt đầu không hiểu rồi.
Sau núi chỗ nào cũng thối, cổ bà thật sự lợi hại như vậy, lừa được hết khuê nữ của núi Vân Đài?
Chuyện này vô cùng không khoa học!
Quá nửa đêm, Đậu Đậu dứt khoát dẫn theo gia đình đến chỗ của lão già mất nết. Còn về Tên Ngốc và Thượng Quan Lăng Mạch thì rất rảnh rỗi ở lại bên chỗ Vân Các xem có thể tra ra được cái gì không.
Nếu đều thối như vậy thì phải có trùng mới đúng!
Nhưng tại sao bọn họ tìm tới tìm lui, ngay cả một con trùng cũng không thấy?
Tên Ngốc chưa từ bỏ ý định, kéo Thượng Quan Lăng Mạch vòng một lần lại một lần sau núi, đến lúc trời sáng cũng không thấy một con trùng nào cả.
Chuyện này vô cùng bình thường, bởi vì đây chính là khói mù cổ bà phóng ra. Tất cả mọi người đều tập trung lên trùng, sẽ không có ai quan tâm xem bà ta ở đâu không phải sao?
Nhân cơ hội này, bà ta thao túng thân thể kí chủ mới, ra khỏi kết giới của núi Đạo Vương, cuối cùng liên hệ với bên Ma tộc.
Mạch Phi tìm trùng quá nửa đêm không biết rằng hôm nay đây, bất luận là cô hay là con ma giúp cô kia đều sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
Phu nhân Hoa Dung sẽ một lưới bắt hết bọn họ, khiến cho sinh mạng của bọn họ hoàn toàn kết thúc vào hôm nay.
Đúng, không sai, chính là hôm nay...
Đậu Đậu rùng mình, mới vừa sáng sớm dậy đã có một loại dự cảm xấu rồi.
Yêu Nghiệt đứng ở cửa sổ nhìn mây đen giăng đầy, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Hôm qua, có lẽ hắn đã không để ý đến một chuyện. Chỉ lo tìm cổ trùng, chỉ lo tìm nguồn gốc mùi thối kia, kết quả là lại xem nhẹ một vấn đề rất quan trọng: Cổ bà lần đầu tiên ra tay thất bại, liệu bà ta có xin chỉ thị chủ nhân của mình không?
Lúc nào bà ta sẽ xin chỉ thị chủ nhân của mình?
Nếu như bà ta nhân ngày hôm qua xin chỉ thị, hôm nay chủ nhân của bà ta sẽ làm ra hành động gì?
Sắc mặt Yêu Nghiệt càng ngày càng khó coi, hắn cau mày không nói câu gì.
Đậu Đậu nhìn Viên Viên vẫn còn đang ngủ và Biển Biển dậy sớm nhưng ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, cô xuống giường, vòng tay qua lưng Yêu Nghiệt.
Bởi vì thấp hơn nên cô chỉ có thể dán mặt vào sau lưng hắn, im lặng cảm nhận nhịp đập trái tim hắn...
“Em cảm thấy… chúng ta có thể phải xa nhau rồi.”
Cánh tay ôm quanh eo Yêu Nghiệt hơi dùng lực, “Nếu như em quên, anh vẫn sẽ đi tìm em chứ?”
Yêu Nghiệt ngẩn ra, rất lâu xoay người lại, “Anh đã nói, anh vĩnh viễn sẽ không từ bỏ em, vĩnh viễn.”
“Vậy sao?” Đậu Đậu lẩm bẩm, giọng nói kiên định hơn, “Được, nếu đã như vậy, em muốn anh làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Đồng ý với em là anh sẽ làm trước rồi em mới nói với anh.”
Yêu Nghiệt có một loại dự cảm xấu, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Anh đồng ý với em trước đã!”
Giọng Đậu Đậu đột nhiên cao lên, Viên Viên vẫn đang ngủ đột nhiên tỉnh lại. Hình như nó cũng cảm nhận được thứ gì đó nên cứ khóc mãi, khóc mãi, bất luận Biển Biển dỗ thế nào cũng không thôi.