Đáng tiếc bà ta đã tính hết tất cả, nhưng lại không tính đến Cửu điện hạ của Đông Hải thật lòng với Mạch Phi. Hắn canh giữ thân xác của cô, canh giữ cả nghìn năm, khiến cho cô lại lần nữa nở hoa tiến vào luân hồi.
Trong thời gian đó, khế nhân bà ta phái ra ngoài không có một ai có thể đến gần thân xác đó cả.
Vì vậy phu nhân Hoa Dung chỉ có thể từ bỏ, chuyên tâm nghiên cứu chế tạo cổ trùng, hơn nữa lúc Mạch Phi vào luân hồi đã định khế trong khế, đưa đến núi Vân Đài mà Bạch Chỉ không hay ở đó.
Bởi vì Vân Tung tuy đã già rồi nhưng lại là đồ đệ lợi hại nhất trong ba đồ đệ của Lão Quân, đưa đến chỗ ông ta, không biết chừng sẽ bại lộ.
Bạch Chỉ rất thích hợp, bà ấy đã là tiên rồi, thỉnh thoảng phải về thiên đình một chuyến. Hơn nữa bà ấy là một người phụ nữ, đại đa số phụ nữ ở nhân giới sinh ra đã coi tình yêu như trời. Bà ấy không có nhiều thời gian rảnh rỗi mà quan tâm đến đồ đệ, bà ấy có thể ở lại nhân giới, nói trắng ra không phải vì một người đàn ông sao?
Cho nên đưa đến chỗ Bạch Chỉ là thích hợp nhất. Không gần không xa, vừa vặn có thể theo dõi Mạch Phi, lúc nào cũng có thể biết được tình hình của cô.
Vốn dĩ phu nhân Hoa Dung biết Mạch Phi lại ở bên đứa con trai của Long Vương thì khá vui tay vui mắt. Bà ta thậm chí còn từng nghĩ chỉ cần cô vĩnh viễn đừng trở về Ma giới nữa thì bà ta có thể tha cho cô một lần.
Đáng tiếc, cô lại mọc ra Nhiễu Lan Đằng. Vậy thì đây chính là lỗi của cô...
Trở lại chuyện chính, rong biển mang tin tức về cho Cơ Yêu Nguyệt. Tính tình của Cơ Yêu Nguyệt cùng với quan hệ của Cơ Yêu Nguyệt với thiên đình thì mọi người đều biết, ả biết tin tức này rồi sẽ không định tính toán gì chắc?
Bên chỗ thiên đình, sợ rằng mấy ngày trước bên cạnh Lão Quân đã có đầy tai mắt của Ngọc đế rồi ấy chứ?
Cho nên không ai có thể cứu Mạch Phi cả, bây giờ chỉ cần dùng băng, Nhiễu Lan Đằng chín lá sẽ biến mất khỏi thế gian này! Biến mất hoàn toàn!
Nghĩ đến đây, Bạch Tuyết rút kiếm đầy khí lạnh ra, giọng nói lạnh như băng, chỉ có một chữ, “Giết!”
Một đám nữ tu giống như mất hồn, nhao nhao rút đao băng ra, “Giết!”
“Các ngươi đang làm gì thế hả? Lui hết lại cho ta!”
Lão già mất nết sáng sớm tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim sắp có chút không chịu nổi rồi. Đám nữ tu hai mắt trống rỗng này rốt cuộc là muốn ầm ĩ kiểu nào hả? Còn có cái kẻ cánh đen bay giữa không trung kia gầm cái gì mà gầm! Núi Đạo Vương không có ai tên là Mạch Lăng cả!
Nhưng nói đạo lý không có ích gì, lão già mất nết rống lên hai tiếng không có tác dụng nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đám nam tu đang nghệt mặt ra hóng chuyện đó thôi.
“Ngẩn hết ra làm gì? Còn không mau tới giúp ông đây đi!”
Các tu sĩ hóng chuyện đều hoàn hồn lại, bắt đầu từ mười mấy đệ tử của núi Đạo Vương hiểu rõ tình hình và tiểu hồ ly bên cạnh bọn họ, đồng loạt bay lên phía trước cản đường các nữ tu.
Nhưng nữ tu giống như thây ma trong phim Mỹ, bất luận bọn họ đánh thế nào chém thế nào vẫn giơ kiếm lạnh bốn phía từng bước từng bước đến gần phòng của Đậu Đậu và Yêu Nghiệt.
Dưới tình thế cấp bách, hồ ly trên vai Vong Trần nhảy ra ngoài đầu tiên, sau đó chính là hồ ly nhà Huệ Chân. Rồi sau đó, tất cả hồ ly đệ tử núi Đạo Vương nuôi đều biến thành người.
Bọn họ sử dụng yêu lực, chỉ chốc lát, nữ tu như thây ma đã bị tiêu diệt hơn một nửa.
Nam tu hóng chuyện còn lại đã ngẩn hết cả ra, đến lão già mất nết cũng như vậy.
Hóa ra những con vật các đồ đệ của ông ấy nuôi không phải tiểu hồ ly mà là hồ ly tinh!
Thế mà ông lại không phát hiện ra, ông ấy lại không phát hiện ra!
Cho đến vừa rồi ông còn đang nghĩ làm sao mở miệng với Bạch Chỉ xin nữ tu của núi Vân Đài làm vợ cho bọn chúng!
Bây giờ thì hay rồi, mấy đứa con gái của núi Vân Đài đều là thây ma, các đồ đệ của ông tất cả cũng đều dương thịnh âm suy nuôi hồ ly tinh.
Đây là chuyện gì thế hả?