“Nghiệt đồ! Nghiệt đồ!”
Lão già mất nết mới vừa gào như vậy, khóe miệng Vô Ưu đã giật giật, “Sư phụ, nếu không phải có bọn họ thì bây giờ tiểu đồ đệ của người đã sớm bị đánh tập thể rồi!”
Vô Ưu vừa mở miệng, Vô Ngân cũng không nhịn nổi, “Sư phụ, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Lâu như vậy mà bên trong không có động tĩnh gì, người mau vào xem sư muội thế nào đi.”
Vô Ngân vừa dứt lời, bầu trời đã sấm chớp rền vang. Không bao lâu, mưa như trút nước rơi xuống, đập lên mặt người vô cùng đau đớn.
Ở trong phòng, hai giọt nước mắt chậm rãi rơi khỏi khóe mắt Yêu Nghiệt, rơi lên mặt Đậu Đậu.
“Ba ơi, tại sao ba lại khóc?”
Viên Viên dừng khóc, nhìn Yêu Nghiệt, còn tưởng rằng mình đã làm sai cái gì rồi.
Yêu Nghiệt không lên tiếng, lau nước mắt, nhẹ nhàng hôn lên trán Đậu Đậu, “Ba không khóc, ba... cũng không thua. Viên Viên, con qua đây, ba nói chuyện này với con.”
Viên Viên gật đầu, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Yêu Nghiệt, dè dặt sợ mình làm sai cái gì. Nó cảm thấy bầu không khí bây giờ rất kỳ lạ, nó rất sợ, nó muốn khóc. Từ sáng tỉnh dậy nó đã muốn khóc rồi.
“Ba ơi, ba muốn nói gì với Viên Viên thế?”
“Viên Viên đã là một cô gái lớn rồi, sau này nếu như ba không ở bên nữa, con phải chăm sóc mẹ thật tốt, biết không?”
“Tại sao hu hu hu... tại sao ba lại không ở bên nữa?”
Viên Viên vẫn không nhịn được khóc lên, Yêu Nghiệt thở dài, “Ba nói là nếu như, ba sợ bây giờ không nói, lát nữa sẽ không có cơ hội để nói nữa. Tóm lại, Viên Viên nhớ kỹ lời ba nói, được không?”
Trước kia hắn đoán được mùng một của Thượng Quan Lăng Mạch, bây giờ hôm rằm hắn cũng đoán được rồi.
Vợ sẽ không chết, cô chỉ trở về Ma tộc trước thời hạn thôi.
Viên Viên cũng là ma, người trong Ma tộc sẽ không để cho nó lưu lạc ở bên ngoài, cũng tốt, có con gái ở bên, hắn cũng sẽ yên tâm hơn.
Chỉ là làm khổ vợ rồi, Nhiễu Lan Đằng mới có năm lá, trở về Ma tộc thì không tránh được phải chịu chút khổ sở. Hận chỉ hận mấy ngày nay không thể rút linh lực trong cơ thể cô ra, để cô trở về Ma tộc rồi còn phải chịu đau lóc xương xẻo thịt...
Không! Chưa chắc!
Đây chỉ là dự tính xấu nhất thôi, có lẽ Tiểu Thập có thể trở về được thì sao? Như vậy thì Thượng Quan Lăng Mạch cũng không cần dùng cách cách bất đắc dĩ đó nữa.
Lúc lão già mất nết đẩy cửa vào, nhìn thấy một màn như vậy. Đậu Đậu nằm trên đất mất đi ý thức, Yêu Nghiệt ôm cô, Viên Viên đứng bên cạnh oa oa khóc lớn. Còn Biển Biển, không biết đã chụp lấy cái kiếm ông ấy tặng từ lúc nào, đứng ở bên cửa sổ, mặt hầm hầm nhìn chăm chăm vào từng nữ tu đang đến gần.
Mỗi khi bọn họ đến gần, mỗi khi bọn họ giơ kiếm mang theo khí lạnh lên, Biển Biển đều không chút do dự một kiếm cắt họng bọn họ.
“Cậu định làm như thế nào?”
“Bây giờ Thượng Quan Lăng Mạch đang ở đâu?”
Lão già mất nết và Yêu Nghiệt gần như đồng thời cùng hỏi ra, hai người đưa mắt nhìn nhau, Yêu Nghiệt nói trước.
“Cô ấy không sao, chỉ tạm thời quên mất tôi thôi. Dự tính xấu nhất là bị mang về Ma tộc. Có điều tôi sẽ không để cho cô ấy ở đó một mình đâu.”
“Tạm thời quên mất? Là ý gì?”
Lão già mất nết lời vừa dứt, Yêu Nghiệt đã khẽ mở lòng bàn tay ra. Đó là miếng bông tuyết màu tím đậm, là ký ức quan trọng nhất trong đầu cô. Đây chính là dự định của cô, nhân lúc trước khi cô thành ma, nhân lúc trước khi Nhiễu Lan Đằng hoàn toàn chiếm đoạt ký ức của bọn họ thì lấy ký ức ra trước.
Như vậy, nếu như thuận lợi lấy được cổ trùng ra và cô cũng không bị Ma tộc mang đi, vậy thì ký ức vẫn có thể trả về.
Nếu như không may xảy ra dự định xấu nhất, đây chính là tiền cược cuối cùng của bọn họ.
Lão già mất nết khẽ thở dài.