Lúc Tên Ngốc lấy lại được quyền khống chế cơ thể thì đã ở dưới chân núi rồi, thấy cổ bà sắp chạy, cậu ta móc kiếm ra đuổi theo. Đuổi rất lâu không đuổi kịp, chỉ có thể ủ rủ cúi đầu chạy trở về.
Vừa rồi nếu như cậu ta không nhìn lầm, lúc cổ bà nhập lên người Bạch Tuyết, xách kiếm đến gần phòng của sư thúc và sư thúc công, một đường qua năm ải chém sáu tướng, đến cửa sổ lại đột nhiên lấy ra một cây cung.
Lúc đó cậu ta đã có một loại dự cảm xấu, vừa mới xông qua, Bạch Tuyết đã lấy ra một mũi tên do hàn băng ngưng kết thành bắn ra rồi.
Sau đó bà ta bị Biển Biển đánh, tiếp theo nữa cậu ta liền thành bia đỡ đạn.
Có điều bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này, vấn đề bây giờ là mũi tên băng kia rốt cuộc đã bắn trúng sư thúc chưa?
Nhìn cổ bà chạy nhanh như vậy, không phải là bắn trúng rồi chứ?
Câu trả lời đương nhiên là... bắn trúng rồi.
Thượng Quan Lăng Mạch nghe thấy tiếng mũi tên bắn vào da thịt, không quan tâm Yêu Nghiệt nữa, vội vàng nhào tới bên cạnh Đậu Đậu dùng lửa thiêu mắt cá chân cô.
Nhưng chính trong chớp mắt này, tằm băng vặn cơ thể béo mũm chui ra ngoài kẽ xương, ngao một miếng, nửa lá cây của bốn lá rưỡi Nhiễu Lan Đằng đã biến mất rồi.
Thượng Quan Lăng Mạch nhanh chóng dùng lửa nướng tằm băng, tằm băng bị nóng, chỉ có thể vặn cơ thể béo mũm lại chui vào trong xương.
Sau một trận đau đớn, Đậu Đậu giật mình tỉnh giấc nhấc chân.
Yêu Nghiệt thấy vậy, vội vàng đi lên giúp Thượng Quan Lăng Mạch giữ lấy cô, “Ngoan, đừng động.”
Đậu Đậu có chút mơ màng, ký ức của cô dừng lại một ngày trước khi cô ăn quả táo độc chết đi, không có Yêu Nghiệt, không có trứng, cũng không có quả táo độc, tất cả những thứ có liên quan với Yêu Nghiệt đều không có.
Cô bỗng dưng nhìn thấy một người đàn ông… là nam yêu đẹp trai đến nỗi người và thần đều căm phẫn, cô không nhịn được, liền giơ tay lên.
“Nhất định là mình đang nằm mơ rồi, núi Đạo Vương lúc nào lại có một tên đẹp trai thế này chứ?”
Vừa nói còn vừa dùng tay chọc, sau đó liếc thấy cái người đang cầm chân cô, lại hít một hơi lạnh.
Cô sống hai trăm năm mươi năm, đây là lần đầu bị một người đàn ông đánh ngã giở trò đấy nhé?
Khụ...
Nếu như Mạch Lăng biết cách nghĩ này của cô, nhất định Mạch Lăng sẽ có lời muốn nói. Đệch mợ! Không biết đã ăn bao nhiêu đĩa nấm rồi, lại vẫn cảm thấy mình trong sáng chưa từng cầm tay ai à? Em gái ngốc của anh ta thật sự đủ rồi đấy!
Đáng tiếc, Mạch Lăng không biết. Anh ta đang bận đối phó với cổ trùng.
Vậy là Đậu Đậu bên này chỉ có thể thả bay bản thân, suy nghĩ lung tung một trận.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định kéo khoảng cách ra khỏi nam sắc. Không thể nhịn! Cô là nữ lưu manh, bị chiếm tiện nghi gì đó tuyệt đối không thể nhịn được! Mặc dù bọn họ nhìn không tệ, so với đám người theo đuổi cô kia đẳng cấp không biết cao hơn bao nhiêu, nhưng trước mắt cô vẫn muốn làm một nữ lưu manh phóng đãng bất kham yêu tự do!
Đậu Đậu nhìn chằm chằm mặt Yêu Nghiệt yên lặng một lúc, thu tay lại, bắt đầu nhấc chân đạp, “Buông tôi ra! Các người là ai? Buông tôi ra!”
Thượng Quan Lăng Mạch nhất thời không để ý, tay bị Đậu Đậu đạp ra. Con cổ trùng kia vừa thấy không có ai thiêu nó nữa, lại quay đầu lại, ngao hai cái, Nhiễu Lan Đằng chỉ còn lại ba cái lá lẻ loi sống dựa vào nhau.
Trong đầu Đậu Đậu có giọng nam oa oa khóc lớn, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì đã bị Yêu Nghiệt dùng sống bàn tay chém cho ngất đi.
Thượng Quan Lăng Mạch vội vàng tiến lên tiếp tục kéo dài thời gian, đúng lúc này…
Đám mây đen lớn áp sát, Ma quân đạp hư không đi đến, ngũ quan lập thể, dung mạo sắc nét, toàn thân đều là khí thế vương giả. Hoàn toàn khác với Yêu Nghiệt, khí thế vương giả đã thu vào trong.