Trên chân Đậu Đậu đột nhiên bị vỡ ra một miếng rách khoảng hai centimet, cô kêu thảm một tiếng, mặt mũi trắng bệch, “Ông làm gì thế hả? Đừng có ỷ vào khuôn mặt đẹp trai mà bắt nạt người khác nhé!”
Ma quân không nhịn được khẽ cười một tiếng. Không trả lời thẳng câu hỏi của Đậu Đậu, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng đè lên vết thương trên cổ chân cô. Chỉ một lát, máu đã giống như ngưng tụ lại, không chảy xuống nữa.
Một đầu ngón tay khớp xương rõ ràng của Ma quân thăm dò vào, lúc đang tìm kiếm qua qua lại lại thì Đậu Đậu đau đến nỗi muốn chửi bậy.
Yêu Nghiệt nhìn vô cùng đau lòng, vội vàng tiến lên ngăn cô lại, “Ngoan, đừng động, nhịn một chút là xong rồi.”
Hắn theo bản năng hôn lên trán cô, còn chưa kịp đụng vào đã bị Đậu Đậu tránh sang một bên, “Khụ khụ, nam nữ thụ thụ bất thân, mấy người... là ai thế? Trước khi nói chuyện, có thể bỏ tay ra… Á! Cái gì thế hả?”
Ông chú đẹp trai ngoài ba mươi tuổi bắt ra thứ gì đó bằng khoảng ngón tay cái của cô. Trong suốt, còn sống, đang vặn vẹo cơ thể mập mạp.
Đó là…
“Sâu! Tôi… tại sao trên chân tôi lại có sâu chứ? Sư phụ, sư phụ người… người trộm con nhà ai thế? Nhìn đáng yêu quá!”
Đậu Đậu vừa dứt lời, Viên Viên đã oa một tiếng khóc lên, “Hu hu hu, mẹ không nhận ra Viên Viên hu hu hu...”
Đậu Đậu thấy đứa bé mũm mĩm nhảy khỏi lòng Vân Tung chạy đến nhào vào lòng cô, cô ngẩn ra đón lấy, thật sự là không biết phản ứng thế nào.
Cô nhớ là cô chưa nhận nuôi đứa bé nào mà...
Làm sao đột nhiên lại có một đứa con gái đáng yêu này chứ?
“Quyết định xong rồi chứ?”
Ma quân tiện tay biến con sâu kia thành tro bụi, nhận lấy khăn tay Mạch Truy đưa tới, thong thả ung dung lau đầu ngón tay, “Hai đứa bé này, ngươi muốn đưa đứa nào đi?”
“Quân thượng.”
Yêu Nghiệt còn chưa mở miệng, Mạch Lăng đã gọi một tiếng.
Ma quân nhìn về phía anh ta, anh ta lập tức đi tới vén tóc Viên Viên lên, lộ ra một hạt giống nằm bò phía trên.
Vẻ mặt Ma quân khẽ động, ném khăn tay đi, thong thả ung dung nói, “Ngại quá, bản quân lỡ lời rồi. Xem ra hôm nay ngươi chỉ có thể dẫn đứa bé trai kia đi thôi.”
Từ lúc ở trong mây phía xa ông ta đã nhìn thấy thân thủ của đứa bé trai này rồi, từng chiêu từng chiêu đều là bản năng của Yêu tộc. Ở trên người nó cốt nhục đặc trưng của Ma tộc không rõ ràng. Nếu đã như thì không cần phải đưa về nữa.
Ý trong mắt Ma quân rõ ràng đến nỗi không thể rõ ràng hơn được nữa, Yêu Nghiệt không lên tiếng. Hắn mất long cốt rồi, đó là công lực bốn nghìn năm, bây giờ hắn đã không phải là đối thủ của Ma quân. Ma quân muốn dẫn vợ con hắn đi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn...
Bỏ đi, dù sao từ ban đầu hắn đã không có ý định đưa Viên Viên đi… hắn cũng không mang nổi. Cho dù may mắn mang đi, Ma quân cũng có thể đưa bọn họ đến Ma giới bất cứ lúc nào. Tất cả cũng chỉ có thể đợi hắn đến thiên đình lấy lại long cốt rồi lật lại thế cuộc thôi.
Yêu Nghiệt sớm đoán được là như vậy, nhưng vẫn không cam lòng, “Cô ấy không phải là Nhiễu Lan Đằng chín lá, đối với ngươi mà nói thật ra tác dụng không lớn.”
“Cho dù nàng không phải thì nàng cũng là một con ma, là thánh nữ, là Lô đỉnh. Ta mang nàng đi sẽ không lỗ vốn đâu.”
Đậu Đậu ôm Viên Viên trong lòng, không hiểu gì cả.
Bây giờ thấy Ma quân nhìn cô, cô lập tức giơ tay đặt câu hỏi, “Cái đó… các người nói tôi hả?”
Ma quân ừ một tiếng coi như trả lời, Yêu Nghiệt cau mày, nhưng cái nhìn của hắn lại khiến cho Đậu Đậu theo bản năng run lên, “Này, ánh mắt đó của anh là sao vậy hả? Tôi… hình như tôi cũng chưa làm chuyện thương thiên hại lý gì mà?”
Cái ánh mắt như nhìn người đàn bà phụ tình đó là sao hả? Cô không nhớ mình đã từng trêu chọc đến cái người đẹp thế này nha!