Mạch Truy đương nhiên có thái độ thù địch với cô rồi Anh ta không muốn nhìn thấy cô!
Có điều nếu cô đã là một phế nhân thì từ nay về sau, anh ta nhắm một mắt mở một mắt, đối ngoại miễn cưỡng cũng có thể gọi một tiếng em gái.
Thức ăn đã dọn lên, chỉ đợi cô và mẹ cô thôi.
Đương nhiên chỉ có Đậu Đậu cho là như vậy, còn “mẹ cô” thì không cho là thế. “Mẹ cô” cảm thấy cô có bệnh, đã nhiều năm như vậy rồi vẫn là cái đức hạnh thối nát như thế… Chường mặt gọi bà ta là mẹ?
Nếu không phải biết cô không nhớ ra thì bà ta đã muốn tát cho cô hai cái bảo cô cút ra chỗ mát mà chơi!
Cổ bà rốt cuộc đã làm việc thế nào vậy?
Chỉ hủy Nhiễu Lan Đằng của cô làm sao đủ được chứ?
Lần này thì hay rồi! Bị Ma quân đón về rồi chưa? Tiếp tục sống ở trước mắt bà ta làm bà ta khó chịu rồi chưa?
Phu nhân Hoa Dung nghiến răng nghiến lợi thầm mắng Đậu Đậu không biết xấu hổ đâm bị thóc chọc bị gạo, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng đoan trang tự nhiên phóng khoáng như cũ.
“Phi Nhi, con ngồi chỗ đó đi, con nhìn kìa, còn có bánh quế hoa con thích nhất này.”
“À, cám ơn mẹ.”
Đậu Đậu đáp lời, nghênh ngang ngồi ở vị trí thứ hai bên tay phải Mạch tướng quân.
Xong rồi cô thấy không có chỗ đặt con, lập tức làm phiền người mẹ cô mới nhận, “Mẹ, có thể bày hai cái ghế nữa qua đây không? Không có chỗ cho bọn trẻ ngồi.”
Trán phu nhân Hoa Dung giật giật không ngừng. Tiểu tiện nhân này thật sự coi bà ta là nô bộc mà sai bảo à?
Một nghìn năm trôi qua, công lực làm tức người vẫn không kém năm đó!
“Ơ… không thể ạ?”
Đậu Đậu thấy phu nhân Hoa Dung rất lâu không nói gì, do dự hỏi một câu.
Phu nhân Hoa Dung lập tức mỉm cười, “Đương nhiên có thể rồi, Duyệt Nhi, đi chuyển hai cái ghế giúp Nhị tiểu thư qua đây. Lấy cái loại cho trẻ con ngồi ấy.”
Nha hoàn tên là Duyệt Nhi chính là người vừa rồi dọn phòng cho Đậu Đậu, bộ dạng dịu dàng khôn khéo. Cô ta vừa nghe phu nhân Hoa Dung nói thế, lập tức hỏi, “Phu nhân, cái ghế đó không phải nói là làm cho Đại tiểu thư à?”
“Ai nha, đứa nhỏ này sao lại cứng nhắc như vậy chứ, làm cho Quỳnh Lâm, cầm đến cho con của Phi Nhi dùng thì sao chứ? Tạm thời nó vẫn chưa gả cho Quân thượng, muốn sinh con còn phải đợi thêm nữa, đến lúc đó làm tiếp không phải là được rồi à?”
Phu nhân Hoa Dung vừa nói như vậy, vẻ mặt Mạch tướng quân lập tức rất hài lòng.
Mạch Truy cười như không cười, Mạch Lăng thì nghiến răng nghiến lợi, nắm tay đến nỗi khớp xương trắng bệch ra. Ra oai phủ đầu! Chính là ra oai phủ đầu!
Hành động lần này của phu nhân Hoa Dung chính là muốn nói cho anh ta biết, cho dù đón em gái lại rồi thì sao? Người Ma quân muốn lấy cuối cùng vẫn là Mạch Quỳnh Lâm!
Nhưng em gái anh ta lại chẳng biết gì cả, còn rất vui vẻ gật đầu, nói, “Đúng thế đúng thế, tạm thời chị cũng chưa dùng đến, cho hai đứa bé nhà con dùng trước rồi làm lại sau cho chị là được rồi.”
Cô thật sự tưởng bác gái dịu dàng này là mẹ ruột của cái cơ thể này. Cô là Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư chính là chị ruột của cô. Cô vừa mới đến, không quan tâm bối cảnh điều kiện thế nào, hòa thuận thân mật, hiếu kính cha mẹ là không sai.
Khụ, Đậu Đậu không biết cô đã sắp làm Mạch Lăng tức chết rồi!
Đối với việc này, phu nhân Hoa Dung rất hài lòng, vì vậy hắng giọng, kết thúc vở kịch tự biên tự diễn này, “Duyệt Nhi, còn không mau đi lấy đi.”
“Vâng, phu nhân, nô tỳ sẽ chuyển đến cho Nhị tiểu thư ngay.”
Duyệt Nhi đáp lời rồi đi lấy ghế, chỉ một lát đã mỗi tay xách một cái cái ghế tựa cao bằng gỗ lim chạm hoa vào.
Đậu Đậu nhớ lại phim truyền hình cổ trang của Cửu Châu, xác nhận mình chưa từng nhìn thấy thứ đồ chơi này. Sau đó một trái một phải bày xong, cô đặt hai đứa bé xuống.