Mạch Lăng, “…Vâng, thưa ba.”
Đậu Đậu, “Hả? Đại Vu Sư? Loại bỏ linh lực? Là ý gì thế?”
Đây là cái thời đại gì vậy? Sao lại còn có cái từ cổ như Đại Vu Sư chứ? Ai không biết còn tưởng là nhảy về bộ lạc thời nguyên thủy nữa!
Đậu Đậu oán trách không ngừng trong lòng, không ngoài dự liệu bị lão vũ phu lườm cho một cái, im lặng không dám nói gì nữa.
“Quay về viện của con đi, nhìn thấy một thân linh lực của con là ông đây phiền lòng rồi!”
Đậu Đậu, “…Ồ.”
Phu nhân Hoa Dung cười, rất dịu dàng rất thùy mị vỗ tay cô, “Duyệt Nhi là nha hoàn mẹ chọn cho con, con có cần gì thì nói với nó một tiếng là được, biết chưa?”
Đậu Đậu, “…Con biết rồi.”
“Được rồi, mau quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đến chỗ Đại Vu Sư loại bỏ linh lực, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt!”
Nói xong lại vỗ vỗ tay Đậu Đậu, nháy mắt với Duyệt Nhi, bảo cô ta mau dẫn Đậu Đậu trở về.
Duyệt Nhi rất tận tụy với công việc, trước khi đi lên còn định giúp Đậu Đậu bế con.
Mạch Lăng cuối cùng không nhìn nổi, ho khan một cái, nói, “Mẹ cả, người đi về nghỉ ngơi trước đi, Tiểu Phi mới vừa trở lại không nhớ gì cả, con sẽ dạy em ấy.”
Phu nhân Hoa Dung, “…Cũng được. Truy Nhi, con không dễ dàng gì mới được điều từ biên giới về, phải học tập Lăng Nhi nhiều hơn, phải quan tâm em gái con.”
Đúng vậy, Mạch Truy được Ma quân điều từ biên giới về rồi. Mạch gia trên dưới đều cảm thấy là Ma quân khai ân, cho nên mới cho lính cấm vệ canh phòng vương thành và lính biên giới canh phòng biên giới nghỉ. Nhưng chỉ có Mạch Truy là rõ, Ma quân đã biết chuyện của cổ bà rồi.
Ông ta không truy xét nhưng cũng sẽ không bỏ qua như vậy. Bề ngoài thì thăng chức nhưng thực tế lại là giáng chức, đây là cảnh cáo anh ta, thuận tiện cảnh cáo phu nhân Hoa Dung.
Phu nhân Hoa Dung mặc dù biết điểm này nhưng vẫn rất vui vẻ. Bởi vì từ khi bắt đầu, bà ta đã không muốn để cho con trai bà ta rời khỏi nhà quá xa rồi. Canh phòng biên giới gì đó, còn là biên giới Thần - Ma. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, vậy không phải bà ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?
Bà ta chỉ muốn để cho Mạch Truy làm chút chuyện nhẹ nhàng mà không nguy hiểm, ở bên cạnh bà ta, ở nơi bà ta có thể nhìn thấy được mau mau khai chi tán diệp. Thuận tiện dọn chướng ngại vật giúp em gái cũng là chuyện cần thiết.
Mạch Truy đương nhiên biết mẹ anh ta rốt cuộc có ý gì, khẽ mỉm cười, đáp, “Được ạ, dù sao gần đây con cũng không có việc gì. Phi Nhi, em cũng không thể chỉ nghe lời anh Mạch Lăng của em mà không nghe lời anh đấy…”
Đậu Đậu run lên, luôn cảm thấy con ma này cười hơi u ám.
Mạch Lăng nắm chặt nắm tay, chỉ có thể tạm thời bỏ đi ý định nói tình hình thật cho Đậu Đậu.
Tương lai còn dài, rồi anh ta sẽ tìm được cơ hội nói tình hình trong nhà cho cô biết, sẽ tìm được cơ hội để cô cứu mẹ.
Phu nhân Hoa Dung rời đi, Mạch Truy Mạch Lăng ở lại dặn dò Đậu Đậu mấy câu, dặn đi dặn lại cũng chỉ có mấy câu đừng xung đột với cha đừng coi mình thành người ngoài.
Hai người nói không khác nhau là mấy, nhưng Đậu Đậu nghe vào tai thì rất khác biệt.
Cô luôn cảm thấy cái người anh tên là Mạch Truy đó rất âm hiểm. Ánh mắt anh ta nhìn cô cũng rất cổ quái.
Còn về Mạch Lăng, à, tình cảm của anh ta đối với chủ nhân của cơ thể này khá tốt.
Trong lòng Đậu Đậu đã có khẳng định, cô bế hai đứa bé trở về ngủ, cái bụng đói cứ ọt ọt kêu mãi.
“Viên Viên Biển Biển, hai đứa đói không?”