Đậu Đậu vẫn không biết tiểu nha hoàn này là tai mắt của phu nhân Hoa Dung, vì vậy cô cũng không làm khó người ta quá nửa đêm đi đun nước nữa, bèn bế hai đứa bé đi ngủ. Tiểu nha hoàn đã nói rồi, ngày mai gặp Đại Vu Sư xong, sau đó trở lại muốn tắm lúc nào thì tắm.
Khụ, đợi đã, gặp Đại Vu Sư là vì đi loại bỏ linh lực, cô là một đạo sĩ bắt yêu thuần chủng, không có linh lực thì sao được?
Đậu Đậu ngồi bật dậy, nghịch điện thoại một lúc lâu, tìm ra số điện thoại của lão già mất nết.
Gọi thử xem, ngộ nhỡ có thể gọi được thì sao?
Giọng nữ máy móc lạnh như băng truyền tới từ trong ống nghe, “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”
Đậu Đậu, “…”
Cô ném điện thoại đi, ném xong chưa bao lâu, sợ rơi hỏng mất, lại vội vàng chân trần nhảy xuống giường nhặt. Biển Biển nhìn mà không ngừng lắc đầu, cảm thấy chỉ số thông minh của mẹ ngốc nhà nó hình như lại offline rồi.
Đợi đã, lần trước chỉ số thông minh của mẹ ngốc offline…
Không phải là cô lại mang thai rồi chứ?
Biển Biển liền ngồi dậy, đợi Đậu Đậu đá giầy lên giường, lập tức giơ cái tay nhỏ sờ bụng cô. Đậu Đậu đần mặt ra, một lúc lâu, cô run giọng, “Nhóc con, không phải con sẽ nói với mẹ là mẹ con lại mang thai rồi chứ?”
Cô đã bắt mạch cho mình rồi, không có!
Biển Biển không lên tiếng, yên lặng thu tay lại, làm tổ trong chăn, không nói gì.
Không có, thật sự không có!
Tại sao chỉ số thông minh của mẹ ngốc nhà nó lại offline chứ?
Tại sao?
Khụ, cũng có thể là trong đầu đột nhiên thiếu mất một phần ký ức nên có chút chập mạch, có lẽ ngày mai sẽ không như vậy nữa.
Biển Biển an ủi mình như vậy, nghĩ đến việc loại bỏ linh lực gì kia thì khẽ thở dài. Không biết lúc nào cha nó mới có thể qua đây nữa?
Đậu Đậu, “… Sao con lại thở dài?”
Biển Biển, “… Mệt lòng.”
Đậu Đậu, “… Con mới lớn bao nhiêu đã biết mệt lòng chứ? Nhìn con vẫn chưa được bốn tuổi đúng không?”
Lần này Biển Biển càng mệt lòng hơn, “Hai tháng.”
“À, bốn tuổi hai tháng, Viên Viên thì sao? Hai tuổi rưỡi à?”
“Không phải không phải, hai tháng!”
Nhóc con cựa mình bò dậy giơ ra ba ngón tay nhỏ ra, rất kiên định nói, “Hai!”
Đậu Đậu, “… Được rồi được rồi, hai tuổi hai tháng.”
Khóe miệng Biển Biển giật giật, “Mẹ vui là được rồi, ngủ ngon.”
Đậu Đậu nghi ngờ nhìn Viên Viên, “… Mẹ nói sai cái gì rồi à?”
Viên Viên mơ mơ màng màng lắc đầu, “Không ạ.”
“Ờ, vậy thì ngủ đi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, phu nhân Hoa Dung đến. Bà ta dẫn theo một đoàn nha hoàn cầm mấy bộ quần áo đẹp đến cho cô, nhất định bắt cô thay.
Đậu Đậu thuận tay chỉ quần áo màu vàng nhạt, nha hoàn quây xung quanh cô thay quần áo, đột nhiên, một bà già xông vào.
“Nhị tiểu thư? Nhị tiểu thư, là người sao? Nhị tiểu thư người trở về rồi!”
Đậu Đậu, “… À, hình như là tôi. Xin hỏi bà là?”
“Nhị tiểu thư, nô tỳ là Tiểu Ngọc, nha hoàn của người!”