Đậu Đậu, “…”
Sau đó cô bắt đầu lừa gạt, “Một quyển bí tịch võ lâm đã thất truyền từ lâu!”
Bà già Tiểu Ngọc gật đầu, nhưng Duyệt Nhi bên cạnh đã âm thầm ghi nhớ. Cô ta phải nói hết tất cả cho Đại phu nhân!
“Tiểu Ngọc này, nếu phu nhân vừa rồi không phải là mẹ tôi, vậy mẹ tôi đâu?”
Tiểu Ngọc do dự nhìn Duyệt Nhi một cái, dứt khoát lắc đầu, “Nô tỳ không biết.”
Đậu Đậu, “… Được rồi, mấy người lái xe đi, đến thì gọi tôi.”
Nói xong cô hạ rèm xe xuống, co người làm tổ trên cái đệm mềm mại.
Điện Vu Sư của Đại Vu Sư cách Ma cung không xa, là một nơi rất lớn, kiểu mẫu cũng không thua gì phủ của Mạch tướng quân.
Đậu Đậu ngủ một đường, Viên Viên cũng ngủ theo, Biển Biển không hề ngủ, nó luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là muốn nhớ đường hay là nhớ địa hình. Nó cảm thấy bây giờ cha nó không có ở đây, nó chính là người đảm đương chỉ số thông minh trong nhà, nó nhất định phải luôn duy trì sự tỉnh táo!
Sau đó Biển Biển luôn duy trì sự tỉnh táo bị Đậu Đậu bế xuống xe, dắt tay, đứng ở cửa, quan sát điện Vu sư.
“Là Nhị tiểu thư của Mạch gia sao?”
Một cô gái mặc đồ nha hoàn đi ra, hơi cúi người, làm ra động tác tay mời, “Vu Sư đại nhân có lời mời, hai vị thiếu gia xin dừng bước.”
Đậu Đậu, “… Bọn họ không thể vào à?”
“Đương nhiên, điện Vu Sư không phải là chỗ ai cũng có thể vào.”
Nha hoàn giả bộ hợp tình hợp lý, Đậu Đậu chỉ có thể, “Ồ.”
Sau đó cô vội vàng hỏi, “Vậy tôi có thể mang hai đứa bé này vào không?”
“Có thể. Nhị tiểu thư, mời vào trong.”
“Này! Con của cô ta làm sao có thể vào đó chứ?”
Mạch Truy đột nhiên làm khó dễ, nhưng nha hoàn không quan tâm đến anh ta, giả vờ như không nghe thấy, “Nhị tiểu thư, mời theo tôi.”
Nha hoàn nói là tôi, không phải nô tỳ, có thể thấy địa vị của cô ta ở điện Vu Sư không hề thấp.
Đậu Đậu tổng kết theo bản năng, dẫn hai đứa bé lững thững đi theo sau lưng.
“Cái đó, tiểu cô nương, cô xưng hô thế nào vậy?”
“Gọi tôi Ô Lan là được rồi.”
“À, Ô Lan này, Vu Sư nhà các cô… có phải rất hung dữ không?”
Hình như lần đầu nghe thấy câu hỏi thế này, Ô Lan dừng bước lại nhìn Đậu Đậu, cái nhìn kia làm cho Đậu Đậu e dè, “Sao thế? Tôi nói sai cái gì rồi à?”
Ánh mắt của nha hoàn này quá âm u, giống như một cái giếng cổ, sâu không thấy đáy. Chỉ nhìn cô ta cũng biết chủ tử của cô ta không phải người dễ sống chung rồi!
Sao cô còn mở miệng hỏi như vậy chứ?
“Nhị tiểu thư yên tâm, chủ tử của chúng tôi rất hiền lành, lát nữa tiểu thư ít lời một chút, tự nhiên sẽ chịu ít khổ.”
Đậu Đậu, “… Ồ.”
Chịu khổ là cái quỷ gì? Chẳng lẽ lão vũ phu bảo cô đến chỗ này là để tiếp nhận trừng phạt gì sao?
Đậu Đậu mang theo nghi ngờ, đi theo nha hoàn không nói thêm câu gì nữa xuyên qua hành lang uốn khúc, cuối cùng dừng lại ở cửa một cung điện.
Cung điện trang nghiêm, màu đen làm chủ đạo, bên trong điểm xuyết không ít bàn ghế bằng kim loại. Nhìn chung có chút giống đồ thời hiện đại.
Có điều đây chỉ là ấn tượng ban đầu mà thôi. Nhìn kỹ sẽ thấy trong cung điện treo không ít đồ kỳ lạ. Mặt nạ gì đó, răng lông động vật gì đó, tóm lại rất tà môn.