Đậu Đậu đứng ở cửa cung điện không chịu đi vào, nha hoàn để cô và hai đứa bé ở đó rồi đi mất. Đậu Đậu dắt hai đứa bé, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Đột nhiên, trong cung điện truyền tới một giọng nam lạnh lùng xen lẫn với gió, rét thấu xương, “Mạch Nhị tiểu thư sao? Mời vào.”
Sau đó truyền tới tiếng dao nĩa va chạm.
Đậu Đậu có một loại dự cảm xấu, một tay bế Viên Viên một tay dắt Biển Biển, dứt khoát quay người bác bỏ, “Không! Tôi không phải!”
Nói xong cô quay người, định rời khỏi chốn thị phi này.
Chủ nhân của cung điện hình như khẽ cười một tiếng, sau đó, tất cả chỗ rẽ trên hành lang đều mọc ra cửa mây, từng cánh từng cánh, chặn hết đường lại.
Đậu Đậu đần mặt ra, Viên Viên không hiểu gì đã bắt đầu khóc rồi.
Biển Biển cau mày, đột nhiên chuyển qua trước mặt Đậu Đậu, chặn lại không khí đột nhiên bắt đầu hút vào trong điện.
“Ngươi muốn làm gì?”
Giọng trẻ con nghiêm túc, Đại Vu Sư thần bí bên trong nghe thấy liền cười. Cười xong rồi, cửa bên trong két một tiếng mở ra, một người đàn ông cao mét tám từ bên trong đi ra.
Y mặc áo Vu Sư rộng lớn màu trắng, che kín thân hình, chỉ chừa ra gương mặt. Nửa mặt bên trái đầy ký hiệu kỳ lạ giống như dây mây, nhưng lại hiện lên ánh sáng màu xanh.
Đậu Đậu theo bản năng kéo Biển Biển lại giấu ra sau lưng, trong lòng biết mình không địch lại nổi, chỉ có thể phô trương thanh thế, “Anh… anh muốn làm gì hả? Anh đừng qua đây! Anh còn qua đây tôi sẽ động… Á! Anh làm gì thế hả?”
“Động thủ phải không? Vậy cũng nên là tôi làm trước.”
Đại Vu Sư kẹp lấy tay Đậu Đậu, một cái dao phẫu thuật lấp lánh cắt rách cổ tay cô.
Đậu Đậu trơ mắt nhìn làn da trắng nõn của mình bị lật ra, không hề chảy máu, kỳ lạ là cũng không cảm thấy đau chút nào. Cô chỉ bị động tác bất ngờ của y doạ, cho nên mới…
“Đi đến Nhân giới một chuyến, học thứ gì không học, lại mang một thân linh lực trở lại. Cô đúng là khiến cho người ta không biết làm thế nào mà.”
Đại Vu Sư nói rồi nhẹ nhàng dùng tay ấn lên vết thương trên cổ tay Đậu Đậu, giọng đột nhiên cà lơ phất phơ nói, “Theo tôi.”
Đậu Đậu, “…Tôi không muốn loại trừ linh lực, tôi có thể trở về không?”
“Không thể! Nếu như cô đã trở lại rồi thì nhất định phải trải qua chuyện này. Qua đây, nghe lời. Sẽ không đau lắm đâu.”
Đậu Đậu, “…”
Đệch mợ chủ nhân của cơ thể này rốt cuộc có quan hệ gì với y chứ? Loại dặn dò nghe lời nghe lời này rất mập mờ biết không hả?
Nhưng cô cũng chỉ dám oán trách như vậy thôi, không đánh lại người ta, chỉ đành làm theo người ta nói. Sư phụ đã từng dạy bọn họ, đánh thắng được thì đánh, đánh không được thì chạy, không chạy được thì nhận thua cũng ok.
Đại trượng phu mà, co được dãn được.
Vì vậy Đậu Đậu liền nghiêm khắc tuân theo phương châm giáo dục của lão già mất nết, không chạy được, chỉ có thể nhận thua. Ngoan ngoãn đi theo sau lưng tên xăm trổ kia, người ta bảo làm gì thì làm cái đó.
Tên xăm trổ thấy cô nghe lời, hài lòng gật đầu, chỉ một cái bàn như bàn phẫu thuật trong phòng, nói, “Nằm lên đó!”
Đậu Đậu, “… Tôi có thể nói không không?”
“Không thể!”
“Vậy, ngài đây là muốn phẫu thuật cho tôi à?”
“Ừ.”
“Vậy… có thể đừng để cho hai đứa bé của tôi nhìn không?”
“… Tại sao?”
“Quá… quá đẫm máu!”
Ở trong ấn tượng của Đậu Đậu, phẫu thuật nhất định phải mổ bụng! Hơn nữa tên xăm trổ này vừa rồi còn cầm dao phẫu thuật cắt cổ tay cô, nhìn đã biết là một tên biến thái chết tiệt!