Tên xăm trổ biến thái ngẩn ra, sau đó hình như không biết làm sao, “Vậy cũng được, tôi bảo Ô Lan trông bọn chúng cho cô.”
“Đừng đừng đừng, không cần, tôi để bọn nó xuống đất.”
Đại Vu Sư ừ một tiếng, thấy Đậu Đậu cẩn thận bế hai đứa bé đặt vào trong không gian ở vòng tay, híp mắt một cái, không biết đang nghĩ cái gì.
“Bây giờ có thể nằm xuống rồi chứ?”
“… Có thể, có thể rồi.”
Là phúc không phải là họa, là họa thì không tránh được, Đậu Đậu an ủi mình như vậy, sau đó bắt đầu cởi thắt lưng.
Đại Vu Sư ngẩn ra, sau đó xụ mặt, vẻ mặt thản nhiên nhìn cô cởi.
Đầu tiên là áo khoác, sau đó là váy, rồi sau đó chỉ còn lại một cái áo ngủ màu trắng, Đậu Đậu cuối cùng không ra tay được nữa.
“Cái… cái đó? Phẫu thuật, có thể… có thể không cởi quần áo không?”
Đậu Đậu hỏi xong cũng cảm thấy mình phí lời rồi, cụp mắt nhìn đi hướng khác, bất luận thế nào cũng không chịu ra tay.
Sau đó Đại Vu Sư nói, giọng nói hình như còn hơi khàn khàn.
“Có thể.” Y nói như vậy, hờ hững nhìn chằm chằm Đậu Đậu.
Đậu Đậu nghe thấy thế phát điên lên, “Mẹ kiếp! Có thể sao anh không nói sớm hả? Anh còn chiếm tiện nghi của tôi!”
“… Cô đâu có cho tôi cơ hội nói.”
Đậu Đậu nghiến răng, nhặt từng cái từng cái quần áo mặc lên người. Mẹ kiếp! Tên xăm trổ biến thái chết tiệt! Nói như vậy thì đều là lỗi của cô à?!
Chân tay vụng về mặc xong quần áo, Đậu Đậu hít sâu một hơi, “Được rồi, anh có thể bắt đầu.”
“Nằm lên đó!”
“Tôi không nằm!”
“… Tại sao không?”
“Phẫu thuật không cần cởi quần áo thì còn cần phải nằm à?”
Đại Vu Sư, “… Nếu đã thế, vậy cô ngồi đi.”
Sau đó Đậu Đậu ngồi ở trên bàn phẫu thuật, một bộ lợn chết không sợ nước sôi đợi xem tên xăm trổ giở trò gì.
Nhưng tên xăm trổ không giở trò gì cả, mà nghiêm mặt lại, cầm dao phẫu thuật tiếp tục rạch cổ tay cô. Lần này y ra tay rất mạnh, đến nỗi lật da Đậu Đậu lên, lộ ra mạch máu vỡ nát.
Đậu Đậu cuối cùng cũng cảm thấy đau, cô nghiến răng hung hăng lườm tên xăm trổ một cái, không nói tiếng nào.
Tên xăm trổ khẽ cong môi, kéo thứ gì trên tay xuống, lộ ra đầu ngón tay quấn dây mây, “Tôi sắp bắt đầu rồi, nếu như cô không nhịn được thì có thể kêu lên.”
Đậu Đậu không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ, kêu cái em gái ngươi ấy! Bà cô đây là người không chịu được đau như vậy à…
“Á…”
Đầu ngón tay tên xăm trổ mọc ra dây leo, thuận theo mạch máu của Đậu Đậu một đường bò vào trong. Loại cảm giác đó mạch máu bị xé rách ra, gần như trong nháy mắt, Đậu Đậu tê tâm liệt phế kêu lên.
Cô thật sự quá đau, không chỉ là mạch máu mà ngay cả kẽ xương cũng bị dây leo chui vào. Từng chút từng chút linh lực dự trữ trên người cô đang trải qua đau đớn thấu xương!
Tiếng kêu tê tâm liệt phế quanh quẩn bay ra, bao phủ lên không gian của Ma Đô, quần ma hóng chuyện đều nghe thấy cả. Bọn họ biết đây là Mạch Nhị tiểu thư mất tích nghìn năm. Cô không chỉ làm đạo sĩ bắt yêu sinh con cho yêu, mà còn mang theo một thân linh lực tội ác trở về. Đại Vu Sư đang giúp cô loại bỏ linh lực.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
Cho dù cô có Nhiễu Lan Đằng thì cũng sẽ không là thánh nữ nhận được sự chúc phúc của Vu Điểu. Bởi vì Vu Điểu của Đại Vu Sư ghét nhất phụ nữ gào to.
Trước kia đã từng có một thánh nữ, trên đường trước khi nhập Các bị một con mèo làm giật mình, kêu lên kinh động đến Vu Sư đang rảnh rỗi dắt Vu Điểu đi dạo, từ đó, cơn ác mộng của cô ấy đã bắt đầu. Bởi vì lúc nhập Các, Vu Điểu không hề nhảy múa chúc phúc nên thánh nữ đó bước đi vô cùng gian nan ở Thánh Nữ Các.