“Sứ giả đại nhân, thân thể tiểu thư còn chưa khỏi hẳn, đi cầu thang cao như vậy sẽ lấy mạng của người đó sứ giả đại nhân…”
“Được rồi! Đừng xin ông ta, ta lên là được!”
Trong lòng Đậu Đậu biết sứ giả này muốn làm khó dễ cô nên không muốn để bà lão Tiểu Ngọc cầu xin ông ta.
Người ta trơ mắt muốn nhìn cô thành trò cười nên có xin cũng vô dụng! Vô dụng còn xin làm gì? Cũng chỉ có chín tầng lầu, không chết người được!
Vì thế cô đưa hai đứa con vào vòng tay huyền thiết, xoay người lập tức tháo giày ra.
Sứ giả hừ một tiếng, nghĩ đến dặn dò của Thục Phi, nhắc nhở, “Tất nữa.”
Đậu Đậu, “…”
Con bà mi! Chờ đi, có một ngày bà cô đây sẽ hành hạ chết cái tên nửa nam nửa nữ nhà mi!
Đậu Đậu cắn răng, cởi hết hai cái tất mà lại không giống tất ra, tức giận nói, “Được chưa?”
“Ừ, được rồi.”
Mí mắt sứ giả không nâng tí nào, “Đi đi.”
Kết quả trong ngày đông lạnh lẽo, Đậu Đậu không có tí linh lực hộ thể nào, dùng hai chân trắng nõn mà giẫm lên trên đá, răng va vào nhau cầm cập.
Tuy rằng nhìn qua chỉ có chín tầng, nhưng thềm đá này tuyệt đối không giống ở Nhân giới.
Mẹ nó chứ, nó có uy áp!
Giẫm lên đã cảm giác nặng ngàn cân rồi chứ đừng nói bước đi!
Hơn nữa cô mới loại bỏ linh lực có ba ngày, kinh mạch toàn thân bị hao tổn còn chưa khỏi hẳn. Đi như vậy, lúc đầu còn có thể chịu được, đi hơn mười bậc thì chân bắt đầu run lên.
Nhưng mà cô không thể dừng, cái tên sứ giả gay kia còn đứng bên dưới nhìn!
Không thể nhận thua như vậy, có nhận thua cũng không đổi được sự đồng tình.
Đậu Đậu lập tức nhận ra điểm ấy, chân phát run vẫn cắn răng bước lên trên.
Thềm đá tựa hồ bị kéo cao kéo dài ra, dù đi thế nào cũng không đến tới. Bàn chân bị thềm đá thô cứng cọ rách, máu tươi chảy một đường uốn lượn theo khe rãnh thềm đá. Mạch máu bị tổn thương trên chân nứt toác, trong phút chốc, trên đôi chân bạch ngọc nở ra vô số hoa máu tuyệt mĩ, một đóa lại một đóa.
Thiếu máu làm Đậu Đậu mơ màng, cách thềm đá cuối cùng còn hai thước, rốt cục không chịu được tối sầm mắt, ngất đi.
Trước khi hôn mê, hình như có ai đó đỡ cô, hương vị quen thuộc, ôn nhu, làm cô nhịn không được cảm thấy chua xót.
Hắn là ai?
Hương vị trên người hắn… rất quen thuộc.
“Khốn kiếp! Kẻ nào cô ấy đi bộ lên?”
Một giọng nam lo lắng vang lên, dưới bậc thang hình như có người bị đánh. Gậy gộc đánh vào xác thịt, máu văng tung tóe, mang theo hơi thở ngọt ngào làm người khác mê muội.
Đậu Đậu mở mắt ra, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, chỉ thấy Đại Vu Sư nổi giận dưới thềm đá.
Đại Vu Sư thấy cô mở mắt, thu Vu Sư quyền trượng đặt bên người, sải bước đi đến chỗ cô.
“Còn có thể kiên trì được không?”
Y hỏi như vậy, sau đó nhíu mày, nâng tay đỡ Đậu Đậu dậy, “Còn mười mấy bậc thang cuối cùng, nếu đã đến, vậy kiên trì đi hết nó, được không?”
Đậu Đậu không nói chuyện, nhìn Đại Vu Sư, suy yếu vịn cánh tay y đứng lên, lén lút ngửi hương vị trên người y.
Trên người Đại Vu Sư có hương vị thảo dược thiên nhiên, mang theo vị đắng, hương vị rất đặc biệt…
Không phải y, người vừa đỡ cô không phải Đại Vu Sư.
Đậu Đậu cắn răng đứng vững, nhẹ buông tay Đại Vu Sư ra.
“Tự mình đi có được không? Ta… ta đỡ cô?”
“Không cần… cảm ơn.”
Đậu Đậu nói một câu cũng phải dùng hết khí lực toàn thân, chống lại uy áp bốn phương tám hướng ập tới, gian nan nhấc chân lên.
Rất thần kỳ, lần này giẫm lên thềm đá không hề đau, thực mềm mại, bóng loáng, giống như…