Vì thế Vu Điểu nhất định sẽ tới nhỉ? Dù chỉ là vì tư thái tuyệt diễm của cô thôi thì cũng nên đến xem.
Tất cả người xem đều chờ mong, ngay cả trưởng lão thánh nữ cũng thu lại thái độ khinh bạc, vẻ mặt ngưng trọng mong chờ.
Bích Diểu đã sợ ngây người, nghiến răng nghiến lợi mắng tiện nhân, lững thững đi đến bên cạnh Quỳnh Lâm. Trên mặt Mạch Quỳnh Lâm cũng không có biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn.
Cô ta biết lời ngâm xướng của Đại Vu Sư không giống những lời khấn trước đây. Đáy lòng cô ta có dự cảm không tốt, trộm nhìn Nhiễu Lan Đằng tám lá ngay ngắn trên tay mình, hơi rũ mắt xuống.
“Quỳnh Lâm! Sao ngươi còn đứng đây, mau nhìn bên ngoài!”
Bích Diểu kéo tay Quỳnh Lâm, vẻ mặt như cùng chung mối thù, “Ngươi nghe thấy không? Đại Vu Sư xướng lời chúc phúc cho tiện nhân kia không giống chúng ta! Cô ta còn nhảy loại vũ như vậy, cứ như cô ta vẫn là Mạch Phi sạch sẽ trước kia ấy!”
Lời này của Bích Diểu quả thực là nói đến đáy lòng của Mạch Quỳnh Lâm. Đáng tiếc cô ta không phụ họa, chỉ hơi bất đắc dĩ thở dài, “Bích Diểu, Phi Nhi là muội muội ta, cho dù trước kia cô ấy xảy ra chuyện gì thì cũng đều là chuyện quá khứ.”
“Chính quân thượng đã từng triệu cô ta vào cung đó! Chuyện này ngươi cũng không để ý chút nào sao?”
Sao Mạch Quỳnh Lâm lại không để ý chứ?
Nhưng mà cô ta không thể để ý được!
Phu nhân Hoa Dung đã dạy cô ta phải rộng lượng, cho dù trong lòng không cam, trên mặt cũng phải cam. Bởi vì cô ta muốn trở thành thê tử của Ma quân, không giống những oanh oanh yến yến này. Ma quân có hậu cung ba nghìn, nếu phải so thì có thể làm cô ta mệt chết. Cho nên cô ta vẫn dịu dàng hào phóng bất động thanh sắc, dù trong lòng tức giận ngứa răng thì trên mặt vẫn phải tươi cười như cũ.
Tuy cô ta đã ý thức được vị trí thánh nữ thứ nhất của cô ta sắp bị lay động nhưng vẫn mỉm cười nói, “Để ý, nhưng làm gì được đây? Quân thượng là người đứng đầu Ma giới, chỉ một mình ta, sao có thể vọng ngôn độc chiếm một mình người? Người yêu thương Phi Nhi cũng tốt hơn so với yêu thương người khác. Ít nhất Phi Nhi là em gái ruột của ta.”
“Xí, ta ghét nhất ngươi nói loại lời này, nghe thế nào cũng thấy giả mù sa mưa!”
Bích Diểu có Nhiễu Lan Đằng bảy lá, tự cho mình rất cao nên chỉ coi trọng Mạch Quỳnh Lâm. Đương nhiên cũng chỉ là coi trọng mà thôi, quan hệ với Mạch Quỳnh Lâm còn chưa tốt đến mức không phân biệt được thị phi.
Vì thế Mạch Quỳnh Lâm giả bộ rộng lượng đã bị oán hận, chỉ có thể im lặng, âm thầm cầu nguyện Vu Điểu đừng xuất hiện...
“Quân thượng!”
Quần ma ăn dưa đồng thời quỳ rạp xuống đất, “Bái kiến quân thượng!”
Mạch Quỳnh Lâm sửng sốt, lập tức vui sướng đi qua.
Là Ma quân! Thật là Ma quân!
Ông ta đến Thánh nữ các!
Mạch Quỳnh Lâm nhẹ nhàng muốn đi lên, nhưng Ma quân không thèm liếc cô ta một cái, chỉ đứng giữa không trung, bình tĩnh nhìn Đậu Đậu khiêu vũ.
Đậu Đậu như bị thôi miên, không ngừng khiêu vũ. Cô không biết mình nhảy cái gì, nhưng cô không dừng lại được. Chân đã đau đến không còn cảm giác, máu tươi nở ra từng đóa hoa máu. Cô tự nói mình phải dừng lại, đáng tiếc thân thể không chịu nghe. Trước khi Đại Vu Sư dừng ngâm xướng thì không thể dừng lại.
Đại Vu Sư còn đang tiếp tục, môi mỏng khẽ mở, ma chú vừa cổ xưa lại vừa thần bí.
“Chim Hoàng chim Hoàng ở với ta, sinh con bầu bạn vĩnh viễn không xa. Tình cảm giao thoa tâm ý tương hòa, ta với bóng đêm theo đuổi lẫn nhau ai có biết? Giang rộng hai cánh bay cao bay xa. Ta vì chàng bi ai nhung nhớ biết dường nào...”