Trong phòng đột nhiên xuất hiện một con Yêu Nghiệt an vị bên giường cô, không biết đã ngồi bao lâu rồi.
Đậu Đậu sửng sốt, nhớ tới hắn chính là người trên ảnh cưới kia, không dấu vết dịch vào trong. Cô không muốn quá thân cận với hắn, cứ cảm thấy rất kỳ quái.
Con ngươi Yêu Nghiệt tối lại, nắm cổ tay Đậu Đậu, “Trốn cái gì?”
Đậu Đậu, “... À, nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Em là vợ anh!”
“... À, xin lỗi, trong xác đã đổi hồn rồi. Nếu không ngươi đi tìm xem cô ấy ở đâu, thuận tiện đổi ta về thân xác cũ của ta.”
Yêu Nghiệt nhíu mày, vừa mới động Đậu Đậu đã lập tức lấy ngay gối đầu, “Đừng lại đây! Ngươi phải bình tĩnh! Giết ta thì vợ ngươi vĩnh viễn sẽ không về được! Ngươi nhẫn tâm tổn thương thân thể của cô ấy sao? Ngươi phải suy nghĩ cẩn thận đấy!”
Yêu Nghiệt hoàn toàn không biết nói gì, “Vợ anh chính là em, hơn nữa anh cũng sẽ không làm gì em.”
“À, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...”
Đậu Đậu thở ra, lập tức phản ứng lại, “Cái gì chứ? Ngươi nói vợ ngươi là ta? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”
Yêu Nghiệt vừa muốn giải thích, nhận thấy gì đó liền lập tức biến mất không thấy đâu.
“Này, ngươi đi đâu vậy? Ngươi phải giải thích rõ cho ta!”
“Trở về điện vu sư một chuyến, lấy giúp cô thuốc trị sẹo.”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của Đại Vu Sư, Đậu Đậu, “... À, cảm ơn người.”
“Người?”
“... Ờ, có gì không đúng sao?”
“Nhìn ta già như vậy sao?”
“Ha ha ha, không có không có, người, chỉ là một cách xưng hô tôn trọng thôi.”
“Cô có thể gọi ta là Xuân Thu.” Đại Vu Sư nói xong, đi đến cạnh Đậu Đậu, đưa tay xốc chăn lên, cầm cái chân sưng đỏ của cô đặt trong lòng bàn tay.
Đậu Đậu đã muốn khóc rồi, vội thu chân về, “Đừng, ta tự làm, ta tự bôi!”
Nói xong liền di chuyển vào góc tường, vươn một cái tay nhỏ trắng nõn ra nói, “Người… người đưa thuốc cho ta là được.”
Đại Vu Sư trầm mặc hồi lâu, vẫn đưa thuốc qua cho cô.
Đậu Đậu tay chân vụng về bôi thuốc, nhe răng nhếch mép, “À, Vu Sư đại nhân, điện vu sư của người không có việc gì phải làm sao?”
“... Có.”
“Vậy người mau về làm việc đi.”
“Không, ta ở đây với cô.”
Đại Vu Sư vừa nói lời này, nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh buốt một trận.
Đúng vậy, con yêu nào đó đã sắp không nhịn được nữa rồi. Dịch Xuân Thu là cái gì? Dám đến dụ dỗ vợ hắn!
Được rồi, bây giờ vợ không nhớ rõ hắn. Đơn phương tuyên thệ chủ quyền cũng chẳng có tác dụng gì.
Cho nên, hắn vẫn nên nghĩ cách làm sao đưa vợ đi thôi.
Không có long cốt, hắn chỉ có thể cam đoan ẩn nấp dưới mí mắt Ma quân mà không bị phát hiện, mang người đi trước mắt mọi người là không thể nào. Còn chuyện trộm mang đi...
Ừ, đó là một việc cần có kỹ thuật, không để ý là có thể bị phát hiện.
Huống hồ bây giờ Dịch Xuân Thu đang theo dõi vợ hắn, nghĩ muốn yên lặng không tiếng động đưa người đi, quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Cho nên phải nói thế nào để vợ tin tưởng hắn, cùng hắn đi đây?
“Mang chút đồ ăn đến cho cô, nếm thử chút xem, hẳn là làm tốt hơn đầu bếp Mạch gia.”
Đại Vu Sư nói vậy, không biết lấy từ chỗ nào ra một cái hộp đựng đồ ăn kiểu cổ, vừa mở ra, hai mắt Đậu Đậu liền nhìn thẳng.
“Cá kho đậu phụ, sườn heo hấp tương thịt bò?”
“Ừ, đều là dựa theo cách nấu nướng hiện giờ của Nhân giới làm ra, cô nếm thử xem.”
Nói xong lấy ra một đôi đũa bạc, đưa tới tay Đậu Đậu.
Đậu Đậu, “...”
Rốt cuộc là ăn? Hay là không ăn? Hay là ăn đây?