Đường về não kiểu gì vậy? Người thứ ba giữa bọn họ chính là bản thân cô được chứ?!
Yêu Nghiệt không muốn nói chuyện, im lặng hồi lâu, rốt cục vẫn quyết định để cô im lặng trước, cũng để cho mình được yên tĩnh.
Vừa rồi, hắn đặc biệt muốn trả lại trí nhớ cho cô.
Nhưng trả lại rồi thì sao? Trả lại rồi hắn có thể cam đoan thuận lợi mang cô rời đi không?
Không chỉ không thể, còn có thể làm Nhiễu Lan Đằng trên chân cô sinh trưởng tốt hơn!
Cô cần nghỉ ngơi, mà hắn cũng cần yên tĩnh. Vì thế lần yên tĩnh này liền hẳn một ngày.
Một ngày sau, Ma quân đưa Mạch Quỳnh Lâm về Thánh nữ các. Mạch Quỳnh Lâm vừa biết được chuyện Đại Vu Sư một ngày ba bữa đều mang cơm đến Thánh nữ các từ miệng Duyệt Nhi, liền lập tức nói tin này cho Ma quân.
Nói xong còn ôn nhu đề nghị, “Quân thượng, nếu Vu Sư đại nhân đã thích Phi Nhi thì có thể trực tiếp ban hôn cho hai người họ không? Người cũng biết, Phi nhi chọc giận Vu Điểu, bây giờ trong mắt mọi người muội ấy là điềm xấu, tương lai dù có lấy chồng cũng là...”
Mạch Quỳnh Lâm càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng còn trực tiếp để Ma quân tưởng tượng.
Ma quân nghe xong không nói gì, chỉ thản nhiên buông tay, nói, “Nàng đi đến chỗ trưởng lão đi, chuyện này ta sẽ để ý.”
Mạch Quỳnh Lâm thấy lời nói của mình có hiệu quả, hơi hơi cúi xuống, thướt tha nhẹ nhàng bước đi. Kỳ thật, nếu có thể thì cô ta cũng không muốn ra tay với Mạch Phi. Mạch Phi đã sinh con, chỉ cần điểm ấy thôi cũng đã không thể bằng chính mình.
Đáng tiếc, Đại Vu Sư từng nói cô gái Thiên Mệnh sinh ra tại Mạch gia, cho nên cho dù có giết sai cũng không thể buông tha, nếu Mạch Phi đã trở lại, vậy nhất định phải chết! Ngày rửa tội nhập các đó chính là ngày chết của cô!
Nghĩ đến đây, trong mắt Mạch Quỳnh Lâm chợt lóe lên tia sắc bén, giây lát lại biến mất vô tung vô ảnh.
Ma quân nhìn chằm chằm bóng dáng Mạch Quỳnh Lâm, ánh mắt dần rơi xuống cổ tay cô ta. Ở nơi đó có một cây Nhiễu Lan Đằng tám lá quấn quanh, ẩn ẩn có xu thế lớn thêm.
Mạch Quỳnh Lâm không thể tha cho Mạch Phi, ông ta biết. Cho nên sau khi ông ta đưa Mạch Phi từ Nhân giới về, mới có thái độ lạnh nhạt. Ông ta không muốn thất bại trong gang tấc, nếu Mạch Quỳnh Lâm thật sự là cô gái Thiên Mệnh.
Trên đời này, phàm là quân vương có chút đầu óc có chút thành tích thì đều không muốn giống như tên ngốc bị phi tử hậu cung lừa đến lừa đi. Bàn đến tâm cơ, quân vương mới là đen tối nhất trong đó. Mấy nữ nhân trong hậu cung này tranh đấu, ông ta nhìn quả thật thấy buồn cười. Quân vương vốn vô tình, dù có chết một hai người không quan trọng thì cũng chẳng sao, vì vậy ông ta liền nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng Mạch Phi thì khác, cô là ma nữ đầu tiên, cũng là ma nữ duy nhất làm cho ông ta dù thế nào cũng muốn giữ lấy. Mặc kệ cô đã sinh con, mặc kệ cô không còn là Mạch Phi trong sạch trước đây.
Vì sao Đại Vu Sư lại mang đồ ăn cho cô?
Không phải thật sự nghĩ là ông ta đã vứt bỏ cô hoàn toàn đấy chứ?
Ma quân híp mắt, tùy tay kéo một thánh nữ đi ngang qua, hỏi, “Mạch Phi ở chỗ nào?”
“Tân… tân thánh…”
“Tầng nào, phòng nào?”
“Một, lầu một, chính, chính giữa.”
Tiểu cô nương nhát gan khúm núm nói xong thì đã không thấy bóng dáng Ma quân đâu. Chỉ để lại một đám thánh nữ hóng hớt líu ríu, đều chờ xem trò hay của Đậu Đậu.
“Nhìn biểu tình kia của Quân thượng, nhất định là tức giận nhỉ? Người ghét nhất sự tình vượt qua khống chế. Bây giờ Mạch Phi dám câu dẫn Đại Vu Sư, Quân thượng không trực tiếp đưa cô ta vào quân doanh làm quân kĩ mới lạ đấy.”
“Đúng vậy đúng vậy, chờ bị sung quân kĩ đi!”