Mạch Truy cười ha ha như tên điên, khi cười đủ rồi, lúc này mới nhớ đến một chuyện.
“Ngươi tính kế ta?”
“Đúng vậy, bây giờ ngươi mới phát hiện ra sao? Ngươi có phải con của Mạch tướng quân hay không, trước giờ ta chưa bao giờ tính qua. sao lại biết là không phải được? Mạch Truy, trong tiềm thức ngươi luôn tự ti, cho nên ngươi mới cần nhờ em gái ngươi đến củng cố địa vị.”
“Ngươi nói bậy!”
“Ta có nói bậy hay không, trong lòng ngươi rõ nhất. Đưa thuốc giải ra đây, ngươi phải tin, ta vì cô ấy thì chuyện gì cũng làm được!”
Mạch Truy vẫn còn giãy giụa, “Nếu ta nói không thì sao?”
“Vậy ngươi cứ chờ chết đi. Nếu cầm kịch độc này thì nên biết kết quả sau khi trúng độc là gì. Chết rồi, có thể không còn gì nữa. Có lẽ linh hồn của ngươi bất diệt, nhưng sẽ không thành ma không sinh Nhiễu Lan Đằng được nữa. Địa phủ sẽ không quản hồn phách của Ma tộc, đến lúc đó, ngươi thành du hồn, không nơi nương tựa, quanh quẩn trên thế gian này đến vĩnh viễn!”
“Thì có sao? Có Mạch Phi cùng ta, không phải… khụ khụ khụ!”
Mạch Truy ho khan liên tục, rồi phun ra một ngụm máu đen.
Anh ta kinh ngạc nhìn chằm chằm máu đen trên đất, nghiến răng nghiến lợi, “Dịch Xuân Thu! Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?”
“Ta không làm gì, chỉ chưng cất kịch độc không cần hơi nước, bình này phải đậm đặc gấp ba lần so với bình Quyển Châu Liêm đưa cho ngươi. Chờ ngươi chết rồi, ma khí trên người ngươi sẽ biến mất. Tất cả những gì giấu trên người ngươi sẽ hiện ra, kể cả thuốc giải.”
“Sao ngươi có thể khẳng định ta sẽ giấu thuốc giải trên người?”
“Đoán. Thuốc giải quan trọng như vậy, ngươi không an tâm để Quyển Châu Liêm cất giữ, mang theo bên mình không phải an toàn hơn sao?”
Mạch Truy nghe vậy lại phun ra một ngụm máu, cứng ngắc đưa tay vào ngực lấy ra một phần thuốc giải. Anh ta không thể cứ chết như vậy, vì một Mạch Phi mà phải bồi mệnh mình vào, không đáng!
Nhưng mà anh vừa lấy thuốc giải ra, còn chưa kịp ăn đã bị Mạch Lăng cướp đi, chạy nhanh đến bên cạnh Đậu Đậu.
Mạch Truy nhìn mà tức giận muốn chết!
Mạch Lăng cho Đậu Đậu uống thuốc giải rồi ném bình đi, “Mạch Truy, không phải ngươi trâu bò lắm sao? Không phải ngươi giúp bà mẹ mãn kinh kia của ngươi tính kế mẹ ta em gái ta sao? Không ngờ ngươi cũng có hôm nay!”
Đại Vu Sư nghe xong co rút khóe miệng, yên lặng xoay người bắt mạch cho Đậu Đậu.
Y cũng không lo Mạch Truy chết, Mạch Truy này, trừ tự ti ra thì đầu óc cũng không đến nỗi.
Bình nhỏ như vậy, còn chưa đủ một phần ba thuốc giải trân quý của y!
Đại Vu Sư nghĩ như vậy, lẳng lặng vừa xem Mạch Lăng tự tìm đường chết, vừa xem mạch cho Đậu Đậu.
Lúc này hai đứa con Đậu Đậu một mực im lặng ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn, mãi đến khi y nói không còn chuyện gì nữa, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cảm ơn Đại Vu Sư cứu mẹ ta.”
Biển Biển nói vậy, sau đó đẩy Viên Viên. Viên Viên nhìn chằm chằm Mạch Truy bên kia, nhíu lông mày không biết nghĩ gì, bị Biển Biển đẩy, mơ mơ màng màng nghĩ một lát, nói như vẹt, “Cảm ơn Đại Vu Sư cứu mẹ ta.”
Đại Vu Sư đưa tay sờ đầu Viên Viên, cười ấm áp, “Không cần cảm ơn, đây đều là chuyện chú phải làm.”
“Không, phải cảm ơn!”
Biển Biển nói vậy, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chớp mắt nhìn Viên Viên một cái. Thân sơ phải phân biệt rõ ràng! Tuy rằng Đại Vu Sư này cứu mẹ ngốc, nhưng muốn phá hoại gia đình chúng ta!