Viên Viên mờ mịt gật đầu, “Vâng.”
Xong lại tiếp tục nhìn chằm chằm Mạch Truy Mạch Lăng bên kia, vừa xem còn vừa dùng yêu ngữ than thở: ‘Rõ ràng hương vị không giống.’
‘Hương vị? Hương vị gì?’
Biển Biển khó hiểu hỏi một câu, sau đó Viên Viên liền chỉ vào vết thương trên cánh tay Mạch Truy, “Hương vị máu.”
Viên Viên vừa thốt ra lời đó, Đại Vu Sư liền sửng sốt. Y biết Viên Viên có khứu giác nghịch thiên, nhưng mà mùi máu khác biệt rất nhỏ, vậy mà bé cũng ngửi ra được!
Ngay lúc Đại Vu Sư hoài nghi muốn chứng thực với Viên Viên, Mạch Truy đã thừa dịp Mạch Lăng không phòng bị uống nốt chỗ thuốc giải.
Khụ, anh ta cho rằng độc của anh ta đậm hơn của Đậu Đậu nên mới uống nhiều thuốc giải hơn Đậu Đậu.
Mạch Lăng biết mình bị anh ta đùa giỡn, không nói hai lời lập tức đánh nhau.
Thật là không có kỹ thuật hàm lượng mà chỉ có vật lộn.
Dù sao đều là huynh đệ ăn cơm Mạch gia sống ở Mạch gia, đao thật súng thật đánh nhau thì không có, truyền ra ngoài thì người mất thanh danh còn không phải người Mạch gia sao.
Đương nhiên, điểm mấu chốt là phu nhân Hoa Dung còn chưa biết chuyện này. Bà ta còn đang ở bên Mạch tướng quân, nước mắt nước mũi tùm lum như khóc tang. Vừa khóc còn vừa nghĩ, kiên trì một lát nữa, kiên trì một lát nữa rồi chết.
Ngươi chết thì con ta có thể thượng vị!
Nhưng mà không có, Đậu Đậu uống thuốc giải xong không bao lâu liền tỉnh, biết con gái nhà mình cắn cha ruột, do dự một chút, vẫn quyết định cứu trước đã.
Đối với chuyện này Đại Vu Sư không có ý kiến, chỉ là lúc cô che mắt Viên Viên nhẹ nhàng chọc ngón tay Viên Viên lấy chút máu, hỏi, “Viên Viên có thể phân biệt mức độ loại máu sao?”
Đậu Đậu, “... Chắc là có thể nhỉ? Ta cũng không rõ lắm. Làm sao vậy?”
“Hình như Mạch Truy không phải con Mạch tướng quân.”
Đậu Đậu, “... Thì sao? Ngươi là Đại Vu Sư, hẳn là ngươi có thể tính ra chứ? Từ từ đã, nếu Mạch Truy không phải con Mạch Khanh, vậy chẳng phải chứng minh phu nhân Hoa Dung…”
“Mạch Phi! Ngươi nói bậy bạ gì đó? Sao ta lại không phải con của cha được?”
Mạch Truy quả thực muốn điên rồi, vừa rồi Đại Vu Sư đã lấy chuyện này tính kế anh ta một lần, anh không thể lại tin nữa!
Nhưng mà lần này Đại Vu Sư không nói đùa, không thèm để ý anh ta, chuyển đề tài, “Đi thôi, đi cứu Mạch tướng quân trước.”
Đậu Đậu ôm con gái dắt tay con trai đi, chỉ để lại Mạch Truy nghiến răng nghiến lợi, âm thầm thề nhất định phải nghĩ biện pháp giết chết Đậu Đậu!
Cho dù cô có phải người Nhiễu Lan Đằng chín lá hay không, cô đều phải chết!
“Cha cũng sắp chết, ngươi là đứa con thân sinh mà không tới nhìn sao?”
Mạch Lăng nói một câu như vậy, xong không đợi Mạch Truy phản ứng, cũng đứng lên đi theo.
Trong viện tử của Mạch tướng quân, phu nhân Hoa Dung đã khóc sướt mướt, vừa thấy Đại Vu Sư đưa Đậu Đậu hoàn hảo không hao tổn gì đến đây liền không bình tĩnh được xém chút ngất xỉu.
Sao Mạch Phi lại không chết?
Không phải trúng tuyệt thế kịch độc rồi sao?
Sau đó phu nhân Hoa Dung thấy con mình ủ rũ đi theo sau Mạch Lăng, nhìn giống như vừa đánh nhau xong. Phu nhân Hoa Dung vừa thấy vậy là hiểu mọi chuyện.
Nhất định là Đại Vu Sư đứng về phía tiểu tiện nhân Mạch Phi kia! Nếu không với công phu mèo cào của Mạch Lăng, sao có thể đấu cùng con bà ta?
Quả nhiên, Hoa Nguyệt thấp hèn kia sinh ra con gái cũng thấp hèn. Mới về được vài ngày mà đã thông đồng với Đại Vu Sư!