Đám ám vệ tất nhiên là dám đi, bởi vì bọn họ suy cho cùng vẫn là thành tâm cống hiến sức lực cho lão thành chủ, lão thành chủ nói muốn gả Diệp Khuynh Thành đi thì nhất định sẽ gả Diệp Khuynh Thành đi.
Chỉ cần Diệp Khuynh Thành bị gả đi rồi, tất cả ma của thành Tân Nguyên sẽ được thả. Tất cả những chàng trai xinh đẹp của thành Tân Nguyên sẽ đều dám đi ra ngoài đường vào ban đêm rồi!
Thế là đám ám vệ đồng loạt lùi một bước về phía sau, ngoảnh đầu một cái, thả hết người ra. Bất kể là đám người Đậu Đậu hay là những nam sủng bị Diệp Khuynh Thành bắt giữ trước đây, trong phút chốc đều được đưa đến viện của Diệp Khuynh Thành.
Diệp lão thành chủ bắt đầu xin lỗi, nói gì mà sinh ra một đứa con gái như vậy đều là lỗi của ông ta, nhất định đừng có chấp nhặt với nghiệt nữ không hiểu biết nhà ông ta gì đó, tóm lại một câu, “Các ngươi đi đi, sau này nó đã có người quản rồi!”
Đám người Đậu Đậu có chút không dám tin, đám nam sủng của Diệp Khuynh Thành lại càng không tin!
Suy cho cùng bọn họ cũng đã ở lại nhà của Diệp lão thành chủ lâu như vậy, chẳng phải đối với việc này Diệp lão thành chủ mắt nhắm mắt mở coi như không nhìn thấy hay sao?
Đột nhiên nhúng tay vào, tuy bọn họ vui mừng, nhưng lỡ như ông ta không quản nổi thì phải làm sao?
Tuy nói là tỉ võ kén rể gả Diệp Khuynh Thành đi, nhưng lỡ như đám ma đến tham dự đều không đánh nổi Diệp Khuynh Thành thì sao?
Vậy nên, ám vệ dám thả, bọn họ lại không dám đi…
Không khí trong giây lát bỗng có chút gượng gạo, Diệp lão thành chủ lại nói, “Còn ngây ra đó làm gì? Lẽ nào các ngươi không muốn đi?”
Đám nam sủng không nói gì, lão thành chủ lại thề son sắt, “Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, yên tâm đi, hôm nay nhất định có thể gả nó đi!”
Đám nam sủng bán tín bán nghi, nhưng nghĩ đến tác phong nói được ắt sẽ làm được, không làm được không nói của lão thành chủ, quả quyết quay đầu, đồng loạt chạy hết.
Diệp Khuynh Thành tức muốn chết, đang định chạy đến ngăn chặn, đã bị lão thành chủ quát mắng, “Con xem xem bây giờ con thành ra cái gì? Mau đi thay quần áo đi! Một lát nữa hội tỉ võ kén rể sẽ bắt đầu rồi! Đừng trách cha không nhắc nhở con! Một lát nữa kẻ có thể đánh bại con có rất nhiều đó!”
Nói xong cũng không quan tâm Diệp Khuynh Thành suy nghĩ gì, cười mỉm một cái, làm điệu bộ mời với đám người Đậu Đậu, “Các vị, lão phu có đôi lời muốn nói với mọi người, mời qua bên này.”
Đậu Đậu “… Có lời gì thì nói tại đây đi.”
“Công tử không tin lão phu? Bỏ đi, nếu đã như vậy, vậy thì thân phận của các vị…”
“Ha ha ha, chúng ta vẫn nên đi chỗ khác nói thì hơn.”
Đậu Đậu đoán hôm qua tên ngốc Mạch Lăng nói mấy câu với Đại Vu Sư đã bị ám vệ nghe thấy rồi, thế là quả quyết ngắt lời lão thành chủ.
Diệp Vô Song nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Đậu Đậu hồi lâu, đột nhiên quay sang hỏi Bạch Dạ nãy giờ vẫn còn đang hóng hớt ăn dưa, “Thần y, anh chàng khi nãy, sao lại có chút dáng vẻ giống như con gái vậy?”
“Hả? Thế à? Ngươi nhìn ra rồi à? Hóa ra ngươi không bị mù à?”
Bạch Dạ cảm thán một câu, thấy sắc mặt Diệp Vô Song thay đổi liền chậc chậc hai tiếng nói, “Ngươi muốn biết chân tướng sao? Đi đi đi, ta tìm một nơi không có ai nói cho ngươi biết.”
Diệp Vô Song nhíu mày lại hồi lâu rồi nói, “Không cần đâu, ta đã biết cô ta là ai rồi.”
Chẳng trách lần đầu tiên anh ta gặp cô đã thấy mấy tên ma này có gì đó kì lạ, hóa ra cô lại chính là Mạch Phi, cô gái được vẽ trong bức họa mà Thiếu tướng quân đưa cho anh ta. Nếu cô thay sang quần áo cũ, anh ta nhất định sẽ nhận ra cô ta chỉ cần bằng một ánh mắt.
Không ngờ, tìm khắp nơi không thấy, lúc không mất công sức tìm thì lại thấy. Vậy chắc không cần phải đi thỉnh tội nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Vô Song không nói lời nào liền đi tìm thủ lĩnh sơn tặc.
Thủ lĩnh sơn tặc vừa nghe thấy vậy, ngay lập tức sững sờ, lại nghe đến kế hoạch của Diệp Vô Song, liền lập tức gật đầu, “Được, cứ làm như vậy đi! Nhân lúc Diệp tiểu thư tỉ võ kén chồng, bắt cô ta về sơn trại!”