Nhưng mà cô không phải loại người dễ dàng buông tha như vậy.
Liên tiếp khiêu chiến lại liên tiếp thất bại, lặp đi lặp lại nhiều lần, mãi đến khi Ma giới sắp mở kết giới thì rốt cuộc có lúc hắn không gắng được nữa.
Hắn đáp lại nhưng thời điểm cuối cùng lại cắn răng mặc quần áo vào cho cô, ôm cô vào lòng rất ẩn nhẫn dỗ dành, “Mau ngủ đi.”
Cô ghé vào lồng ngực hắn, không cam lòng vẽ vòng tròn trên ngực hắn, “Tại sao lại không thể, chàng không thích thiếp sao?”
“...
Không phải không thích, là rất thích.
Cho nên ta sẽ cầu thân, đường hoàng chính chính đón nàng vào cửa.
Còn trước đó thì không thể.”
“Thiếp không thèm để ý mấy thứ sáo rỗng đó.”
Cô nói vậy xong cảm giác cánh tay hắn ôm cô thật chặt, mãi thật lâu sau hình như hắn lại thở dài vuốt vuốt mái tóc tán loạn của cô, “Nàng không để ý nhưng ta để ý.
Cho nên trước khi đón nàng vào cửa, ta không thể làm như vậy...
Ngủ đi, qua mấy ngày nữa là tốt rồi.”
Chờ hắn lấy lại đông châu thì sẽ từ hôn với Cơ Yêu Nguyệt, đón cô về Long tộc.
Sau đó cô không còn chủ động đẩy ngã hắn nữa, bởi vì cô hiểu, đây là tập tục của Thần tộc bọn hắn, cô không thèm để ý nhưng hắn lại muốn lấy phương thức tốt nhất của mình để cho cô những gì tốt nhất...
Nhớ đến đây, Đậu Đậu hốt hoảng, kéo xuống vật che đậy cuối cùng trên người hắn, ngón tay đảo qua từng tấc từng tấc từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng trên nhược điểm đã sớm phấn chấn của hắn.
Yêu Nghiệt lập tức đỏ mặt, lồng ngực phập phồng, hận không thể ăn cô đến mảnh vụn cũng không còn.
Giờ khắc này, hắn một lần nữa lại hiểu được cái gì là chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.
Hắn nhất định là con mồi của cô, đời đời kiếp kiếp say mê vì cô.
Nếu không phải muốn hoàn thành giấc mộng của Mạch Phi thì hắn sớm đã nhịn không được mà bổ nhào đến rồi.
Tỉnh táo lại đã là buổi sáng hôm sau, Đậu Đậu sờ soạng không thấy người đâu, hơi hơi nhíu mày ngẩng đầu liền thấy hắn cầm hai quả trái cây đỏ rực cho con ăn.
“Tỉnh rồi sao?”
Hắn nói như vậy, tiện tay cầm chén nước ấm đưa qua, “Đánh răng rửa mặt đi, Vô Ưu đã đến đây lần thứ ba rồi.”
“Lần thứ ba!”
Đậu Đậu mạnh mẽ ngồi dậy, nghĩ đến gì đó, vội cúi đầu nhìn chính mình.
May quá, hắn đã mặc quần áo cho cô, nếu không thì mất mặt đến tận nhà bà ngoại luôn.
Sau đó cô liền hỏi Yêu Nghiệt, “Giục em để làm gì? Em cũng không giúp được gì.”
“Hình như là nói áo cưới gì đó, muốn cho em xem qua.”
“Hả? Em? Cho cô dâu xem không phải được rồi sao?”
“...
Tên Ngốc mang dưới núi lên một đống lớn, chia đều ra mỗi người có ba bốn bộ, nhìn cũng hoa cả mắt.”
Đậu Đậu, “...
Được rồi.”
Cô biết thực ra gọi cô qua đó cũng không giúp được gì, nhưng kết hôn là chuyện vui, qua đó xem náo nhiệt cũng rất vui mà.
Cô là người có kinh nghiệm duy nhất ở đây đấy.
Thế là Đậu Đậu đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi vội vàng ôm con đi qua, Yêu Nghiệt nắm tay Biển Biển đi theo phía sau, còn chưa tới đại điện Biển Biển đã buông tay.
“Biển Biển?”
“Khụ, ba, ba đi cùng mẹ đi, con muốn đi chơi với mấy tiểu hồ ly!”
Yêu Nghiệt nghi ngờ nhìn con trai mình một cái, “Con là cái đồ mắt cao hơn đầu kinh thường chơi với mấy đứa nhóc con mà, sao lần này lại…”
“Bây giờ bọn chúng còn không phải nhóc con đâu, chỉ là một đám động vật thôi!”
Yêu Nghiệt, “...”
Sau đó nghĩ đến con hắn quả thật thích hai con hổ nhỏ bé nuôi trong nhà kia, bèn quyết đoán vui mừng buông tay, “Đi đi.”
Dù sao ở núi Đạo Vương cũng chẳng xảy ra chuyện gì được.