Đậu Đậu cầm túi nilon đưa cho hắn, hắn liền dùng pháp thuật thúc giục tiểu hồ ly phun ra.
Tiểu hồ ly trắng trắng mềm mềm nhỏ nhỏ, ánh mắt ngập nước tội nghiệp, ọe một tiếng phun hết ra.
Phun xong chỉ thờ ơ rũ mắt cúi đầu, bộ dáng bơ phờ.
Chuyện này làm Biển Biển luống cuống, kéo tay áo Yêu Nghiệt hỏi liên tiếp Hoa Hoa có vấn đề gì không.
Cho dù có thông minh thế nào thì cũng vẫn chỉ là trẻ con.
Nếu bởi vì sơ sẩy của bé mà làm Hoa Hoa sinh bệnh thì bé cũng sẽ lo lắng sợ hãi.
Yêu Nghiệt đưa tay xoa đầu Biển Biển, “Thân thể của nó vốn đã không khỏe, bây giờ lại ăn nhiều mấy thứ không thể tiêu hóa được, chỉ sợ phải dùng cơm canh dễ tiêu nuôi một thời gian mới tốt lên được.”
Biển Biển nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vẫn có chút tự trách, “Con xin lỗi, con không biết nó không thể ăn mấy thứ này, từ nhỏ đến giờ con với Viên Viên vẫn ăn, nên con nghĩ...”
“Con nghĩ? Chuyện nuôi trẻ con khó như vậy, con nghĩ được là được sao?”
Vẻ mặt Yêu Nghiệt nghiêm túc, khó có được một lần Biển Biển có bộ dáng trẻ con, “Con sai rồi”
“Hoa Hoa là con mang về nên con phải nuôi.
Sau này không được để xảy ra chuyện như vậy nữa”
“...
Vâng ạ.”
Biển Biển đồng ý, ôm Hoa Hoa sờ sờ cái trán nhỏ của nó, thầm nghĩ, em rể à em rể, ngươi nhất định không được thua kém! Không thể vì vậy mà không gượng dậy nổi biết không? Nếu không sẽ không thể đối phó được với Tên Ngốc bên đối diện kia đâu! Ngươi đáng yêu như vậy, em gái ta nhất định sẽ thích người nhiều hơn một chút! Em gái vẻ mặt ngơ ngác, “Ba, thật sự cho Biển Biển nuôi Hoa Hoa sao?”
Ba bé rất nghiêm túc nói, “Đương nhiên”
“Anh sẽ nuôi được sao.”
“Vậy còn giúp anh nuôi là được mà”
Viên Viên, “.”
Xong rồi nhìn về phía mẹ xin giúp đỡ, “Viên Viên không biết nuôi”
Đậu Đậu, “..
Nếu không để mẹ nuôi cho”
Ánh mắt con gái nhà cô nhìn cô kia là có ý gì? Nhưng mà còn chưa đợi con gái nhà cô nói gì, nam thần nhà cô đã quyết đoán cự tuyệt, “Không được, mẹ con còn phải nuôi em trai.”
“Nhưng mà Hoa Hoa chính là em trai nhỏ mà...”
“Hoa Hoa là con nhà người khác, mấy tháng nữa mẹ con sẽ sinh cho nhà chúng ta một em trai nhỏ”
Viên Viên mơ mơ màng màng à một tiếng, nhưng Đậu Đậu lại á khẩu, “Anh khẳng định như vậy sao?”
“Anh khẳng định như vậy? Đậu Đậu, “...
Được rồi.”
Hai giờ sau, xe chạy đến nội thành Đế đô, lần gần nhất một nhà bốn người ở khu Vạn Tượng đã là nửa năm trước.
Đậu Đậu không nhớ rõ được, Yêu Nghiệt vừa ôm con vừa nắm tay cô, đi cùng Tên Ngốc lên tầng chín.
Phòng 912 phủ đầy bụi, Yêu Nghiệt tiện tay phất phất hai phát đã quét sạch sẽ, “Vào đi”
“Đây...
là nhà chúng ta?”
“Ừ”
Đậu Đậu nuốt nước miếng, nhấc chân đi vào nhìn bốn phía xung quanh.
Không thể không thừa nhận, quả thật ở đây còn lưu lại hơi thở của cô.
Còn có bọn nhỏ, còn Yêu Nghiệt cả Tên Ngốc nữa.
Cho nên, cô thật sự đã từng ở đây, cũng nhận một phàm nhân còn nhỏ tuổi hơn cô làm mẹ nuôi, còn đi học, thậm chí sắp tới còn tham gia thi đại học nữa? Cổ...
không hăng hái có chí tiến thủ như vậy chứ? “Em có”
Yêu Nghiệt nói như vậy, buông hai đứa con cộng thêm một tiểu hồ ly bệnh tật xuống.
Một lúc sau, Tiểu Bạch liền vội vội vàng vàng chạy sang bên này, đi theo sau là Trương Khải Bình vẻ mặt phải gọi là kinh hoàng.
“Đậu Đậu?”
Đậu Đậu, “...
Ừ”
“Cô đã về rồi sao?”
“..
Đúng”
“Thật là tốt, tôi còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì rồi”
Tiểu Bạch mang thai bốn năm tháng, bụng đã bắt đầu lộ ra, cũng mắc phải căn bệnh đa sầu đa cảm của đa số những người mang thai, nói xong liền rơi nước mắt, “May mắn là không có việc gì”