Từng mảnh nhỏ trí nhớ màu tím sậm dũng mãnh xông vào não, chỉ một lát đã lớn lên, hóa thành từng dòng từng dòng trí nhớ.
Cô ăn táo độc thế nào, lại hồi hồn về thân thể một cô gái xấu xí ra sao, sau khi hồi hồn lại bị Xà yêu chết tiệt này lợi dụng lúc cô tay trói gà không chặt mà làm nhục cô...
Lúc sau cô tỉnh lại ở bệnh viện, bị Sở Ngọc Bình đưa đi.
Lại sau đó cô liền biến thành cô gái xấu xí tay trói gà không chặt, bất đắc dĩ phải ăn nhờ ở đậu để tu luyện lại đồng thời đến trường đi học, sau cố cứu được Cố Trường Sinh, nhận Sở Ngọc Bình làm mẹ.
Tất cả tất cả, cô đã nhớ ra.
Trách không được, trách không được cô cứ nghi ngờ lúc nào thì cái thân thể khuynh quốc khuynh thành kia của cố lại biến thành bộ dáng lúc cổ là Mạch Phi.
Thì ra, thì ra cô từng chết một lần, nên mới đổi hồn sang bản thể của mình...
Đau đớn qua đi, Đậu Đậu lại nhìn Yêu Nghiệt, tất cả trí nhớ về bọn họ cũng đều trở về hết.
Cô yêu hắn thế nào, lại đuổi hắn đi ra sao, lúc sau hai bên tình nguyện đến với nhau, không ngờ mọi chuyện lại là như vậy.
Đợi đã, lúc bọn họ kết hôn, thế mà có...
cô...
cô...
Bọn họ, bọn họ...
Thôi thối, cô cũng đã biết, lúc cô là Kim Đậu Đậu, nam thần của cô đã vì cô mà biến thành người da mặt dày vô lại đánh cũng không đánh đi được...
Hơn một ngàn tuổi, lúc cô hoàn toàn không hề biết gì về kiếp trước, hắn lại có thể vì cô làm đến bước này.
Có chồng như thế, phụ nữ còn cầu gì hơn? “Cơ Yêu Nguyệt”
Yêu Nghiệt đột nhiên mở miệng, Đậu Đậu mới ý thức được là hắn đang trả lời câu hỏi trong đầu cô.
Đúng rồi, hắn có thể nhìn thấu tâm tư cô, vẫn luôn có thể làm vậy.
Cho nên, lúc cô nói có chồng như thế, phụ nữ còn cầu gì hơn, hắn đã nói gì? “Cơ Yêu Nguyệt? Không phải Cơ Yêu Nguyệt đã gả cho Thất ca của anh rồi sao?”
“Cho nên bây giờ anh không thích hợp ra tay, hôm nào đưa em về Đông Hải một chuyến, thuận tiện giải quyết ả luôn đi”
“Hả?”
Nhất thời Đậu Đậu có chút ngơ ngác, “Giải quyết?”
“Ừ, ả vẫn luôn hại người, anh lại không thể ra tay, chuyện này cuối cùng là do anh có lỗi với em.
Tự em kết thúc, được không?”
Đậu Đậu còn có thể nói cái gì? Làm người vợ năm tốt của thời đại mới, tất nhiên là cô nói được! Nhưng mà...
“Anh không thể ra tay, mà em lại ra tay có phải không tốt lắm không? Đương nhiên, tính cách của em là có thù phải báo.
Nhưng chỉ sợ trong lòng Thất ca của anh không thoải mái thôi”
Yêu Nghiệt vừa nghe vậy liền cười, “Huynh ấy không thoải mái? Cứ cho huynh ấy không thoải mái đi! Ai bảo huynh ấy mắt mù coi trọng ả đàn bà như vậy? Lúc Cơ Yêu Nguyệt hại em huynh ấy cũng đâu nghĩ tới trong lòng anh không thoải mái.
Hơn nữa anh đã xin Vong tình đan của Lão quần rồi, nếu huynh ấy khăng khăng một mực thì anh sẽ cho huynh ấy uống”
“Cũng tốt”
Đậu Đậu đồng ý với phương pháp giải quyết đơn giản mà thô bạo này, gật gật đầu, đi cùng Yêu Nghiệt về Cố gia.
Lúc Đậu Đậu đến Cố gia, đã quá buổi trưa một chút.
Cổ gia tràn ngập một loại không khí bị thương nói không nên lời, Cố Thanh Vân ngồi trên sofa, đầu tóc hơi lộn xộn, trên mặt thì raau ria xồm xoàm, bộ dáng suy sụp.
Khóe mắt bà Cố còn đọng nước mắt, đôi tay cầm phật châu càng nắm càng chặt.
Trường Sinh im lặng ngồi một bên, thấy đã đến thời gian đi học liền đứng dậy đi về bên này, lúc này mới thấy được Đậu Đậu đã lâu không gặp.
“Đậu Đậu?”
Cố Trường Sinh vừa mừng vừa sợ, “Em đã về rồi sao? Hơn nửa năm nay em đi đâu thế? Sao lại không gọi điện thoại về nhà? Mẹ đã sinh rồi, là...
là...”
“Là một đứa ngốc”