Nói tóm lại, ba Thượng Quan nghi hơi nhiều, thế nên hứa hẹn với Tôn Miểu Miểu nói chờ Thượng Quan Lăng Mạch về đây sẽ để bọn họ kết hôn.
Ý đổ là muốn ổn định Tôn Miểu Miểu, để Tôn Miểu Miểu sinh đứa bé ra.
Còn về chuyện sau khi sinh đứa bé con của ông ta có về không thì...
ông ta không lo chuyện này được.
Tôn Miểu Miểu cũng rất thành thật, vừa nghe ba chồng tương lai cam đoan như vậy, lập tức đồng ý sẽ sinh đứa bé.
Nhưng mà ngày nào cũng đến Thượng Quan gia và Đường gia làm ồn, cảm thấy Thượng Quan Lăng Mạch không muốn cưới cô ta nên mới trốn đi.
Đậu Đậu đã biết đại khái mọi chuyện xảy ra, cười ha ha một tiếng tỏ vẻ, “Ông Đường, cháu cảm thấy ông lo lắng nhiều rồi, không phải ông nói cô ta sắp sinh rồi sao, vậy chờ cô ta sinh con xong sẽ phải ở cữ, nhất định không thể đến nhà ông làm ồn được”
Ông Đường quả thật muốn điên rồi, “Đậu Đậu! Kim Đậu Đậu! Chuyện này liên quan đến mạng người đó, cháu đừng có cợt nhả như vậy được không hả? Rốt cuộc cháu có biết anh họ cháu đi đầu không?”
Đậu Đậu vẫn chỉ có hai chữ, “Không biết.”
Làm em chồng năm tốt của Cửu Châu, cô tuyệt đối sẽ suy nghĩ cho chị dâu.
Còn về anh trai cặn bã kia, cô hy vọng anh ta nổ tung tại chỗ luôn đi.
Chơi một người phụ nữ mà có thể để cô ta mang thai, xem bản lĩnh của anh ta kìa! Nếu là trước đây, lấy về làm thiếp cũng không có gì to tát.
Nhưng bây giờ Ma tộc đã áp dụng chế độ một vợ một chồng, cô tuyệt đối sẽ không để Tôn Miểu Miểu đến Ma tộc làm Uyển Như tỷ khó chịu đầu.
Cho nên, Tôn Miểu Miểu cái quỷ gì chứ? Thích ở đâu thì ở đó đi! Còn đứa bé kia là cái quỷ gì? Thích ai thì đi theo người ấy đi! Anh trai cô là cặn bã nơi nơi lưu giống, vậy chẳng phải cô phải nhận hết đám trẻ con đó làm cháu để yêu thương sao? Fuck! Cô chỉ nhận đứa con trong bụng Uyển Như tỷ là cháu thôi! Nghĩ đến đây, Đậu Đậu càng cười càng vô tội, “Ông Đường, cháu thật sự không biết cháu ngoại trai của ông đi đầu, sau khi cháu đi khỏi Đế đô cũng có rất nhiều người mất tích, ví dụ như chú Tư Sở gia, đại thiếu gia Sở gia, đâu phải ai mất tích cũng liên quan tới cháu được đúng không? Cháu oan uổng lắm biết không?”
Ông Đường sửng sốt, trước khi bị Đậu Đậu lừa ra khỏi nhà còn nghe Đậu Đậu nói, “Chẳng qua cháu chỉ ra ngoài đi hưởng tuần trăng mật thôi, cuối tuần cháu sẽ thi đại học.
Ông đừng ở đây làm ảnh hưởng tâm tình cháu nữa được không?”
Ông Đường, “.”
Bà Đường im lặng toàn bộ quá trình, “.”
Sau đó của lớn Cố gia đóng lại, tiếp theo, có lẽ bọn họ đã ý thức được...
bọn họ bị cháu gái ngoại lâu ngày không gặp đuổi ra khỏi cửa.
Nói thế nào nhỉ? Có chút đau lòng quá...
Hai người già đi rồi, Đậu Đậu lấy cớ đến trường liền lôi Yêu Nghiệt biến mất.
Hai người lập tức đến Ma giới, hầm hừ mở cửa lớn Mạch gia.
Yêu Nghiệt đưa hai đứa con ra ngoài, trong lòng Biển Biển còn đang ôm một tiểu hồ ly, dùng bình sữa đút sữa cho nó uống, Viên Viên dùng đôi mắt trông mong nhìn, thỉnh thoảng còn đưa tay sờ bộ lông trắng muốt của tiểu hổ ly.
“Nó đáng yêu không?”
Biển Biển hỏi vậy, Viên Viên sâu sắc gật đầu, “Đáng yêu”
“Vậy em ốm đi...
Mà thôi, nó còn đang bệnh”
Kỳ thật không phải vậy, chỉ là đột nhiên Biển Biển nghĩ đến, một người đàn ông tương lai lại bị vợ mình bế để đút sữa, hình như...
không tốt cho khí khái đàn ông của Hoa Hoa.
Cho nên, ừ, để bé ôm vậy.
Bé làm anh vợ, lúc hồ ly còn nhỏ để bé ôm cũng không sao cả.
Vẫn có thể lớn lên thành người đàn ông đầu đội trời đạp đất như thường...