Nhớ đến đây, Thích Uyển Như buồng chén trà đã lạnh, lau đi nước mắt không biết tràn ra khi nào, nói, “Tiểu Thúy, trà ở đây đắng quá, ta không thích, chúng ta đi thôi.”
“Thiếu phu nhân, người làm sao vậy? Sao người lại khóc? Là do gần đây Nhị thiếu gia bận quá không quan tâm người sao?”
“Không phải, ta...”
“Uyển Như! Mạch Lăng đẩy cửa bước vào, Tiểu Thúy nhìn người này lại nhìn người kia, quyết đoán cúi người lui xuống.
Thích Uyển Như nhìn thấy Mạch Lăng, nhanh chóng thu lại vẻ mặt hốt hoảng, “Chàng tới đây làm gì? Không bận việc sao?”
“..
Ta không biết cô ta đã mang thai.”
“Hả? Chàng đang nói gì vậy, thiếp không hiểu lắm”
“Nàng biết ta đang nói gì mà, gần đây nàng rất hay đi cùng Quyển Châu Liêm, là cô ta tính ra rồi nói cho nàng đúng không?”
Thích Uyển Như im lặng, đối với chuyện này xem như cam chịu.
Nếu anh ta tìm đến chỗ này, chắc cũng không có ý định ly hôn với cô rồi cưới người phụ nữ ở Nhân giới kia, cô rất muốn xem anh ta sẽ nói thế nào.
“Ta thừa nhận lúc trước ở Nhân giới ta có làm vài lần với cô ta, nhưng mà lúc đó ta còn chưa cưới nàng về.
Hơn nữa, trước khi ta cưới nàng, chẳng phải trong hậu viện đã có rất nhiều tiểu thiếp sao? Sao khi đó nàng lại không giận?”
Mạch Lăng vừa nói ra lời kia, Thích Uyển Như còn chưa nói gì thì Đậu Đậu đã tức điên rồi.
Nghe đi, nghe anh ta nói gì kia, nếu cô còn không ra tay chắc anh ta sẽ làm chị dâu cổ tức đến sinh non mất! Vì thế Đậu Đậu chạy hai ba bước lên lầu, đẩy cửa ra, kéo Mạch Lăng sang bên cạnh, “Câm miệng!”
Mạch Lăng phải nói là ngơ ngác, “Câm miệng gì? Không phải em bảo anh tới giải thích sao?”
Sắc mặt Thích Uyển Như càng khó coi, bụng cũng bắt đầu không thoải mái.
Đậu Đậu chỉ muốn trùng chết Mạch Lăng luôn, nói anh ta không đàn ông thì anh ta còn không đàn ông hơn các sư huynh đệ của cô ở núi Đạo Vương! So với anh ta, các sư huynh đệ của cổ ở núi Đạo Vương chỉ xem như ngây thơ chưa trải sự đời thôi, trên thực tế vẫn rất biết thương yêu người ta.
Anh ta thì hay rồi.
Bảo anh ta đi xin lỗi, anh ta nói lại đến đúng tình hợp lý như vậy.
Nói nửa ngày căn bản không biết trước kia mình ăn chơi đàng hiếm có gì sai.
Được, giỏi lắm! Nếu không phải nể tình anh ta là anh trai của cô thì cô nhất định sẽ khuyên Thích Uyển Như ly hôn với anh ta.
Nhưng mà không có cách nào, anh ta là anh trai ruột của cô, nếu đã vậy, cô cũng chỉ có thể khuyên giải không khuyên chia tay, huống hồ trong bụng Uyển Như tỷ đã có cháu của cô.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu hít sâu một hơi, “À, Uyển Như tỷ à, ý của anh trai muội không phải vậy đâu.
Tỷ cũng biết người này có cái đức hạnh gì mà.
Nhưng muội cam đoan với tỷ, anh ấy với cái người ở Nhân giới kia chỉ là ngoài ý muốn.
Nếu không phải muội nói cho anh ấy thì anh ấy căn bản không hề biết người phụ nữ kia mang thai”
Thích Uyển Như kinh ngạc nhìn Đậu Đậu, “Thật sao?”
“Thật đó, rất thật, còn thật hơn cả kim cương nữa.
Cho nên tỷ cứ an tâm dưỡng thai đi, còn đứa bé kia cứ để muội xử lý là được.
Tuyệt đối sẽ không cho nó quay về Ma giới!”
“Em chuẩn bị xử lý thế nào?”
Mạch Lăng vừa mở miệng nói vậy, Đậu Đậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn anh ta, “Câm miệng! Em xử lý thế nào đâu có liên quan đến anh! Đưa Uyển Như tỷ về đi! Còn nữa, sắp tới đừng có bận rộn chuyện Linh Nguyện Đường nữa! Anh tranh thủ thời gian đi cấm địa xem mẹ thế nào đi, đây mới là chính sự!”
Mạch Lăng, “..
Ừ”
Đây là anh ta đang bị em gái ngốc nhà mình dạy dỗ sao? Không phải chứ? Anh ta nói với cô nói chẳng lẽ không cùng một ý nghĩa sao? Sao anh ta nói thì Thích Uyển Như tức giận còn có nói Thích Uyển Như lại không hề giận vậy?