Bởi vì đi hội Vong Linh nên thời gian bị kéo dài, lúc một nhà năm người trở về Long cung Đông Hải thì Long hậu đã tỉnh lại.
Giống như chớp mắt đã già đi hơn mười tuổi, từ một phu nhân xinh đẹp nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi lại biến thành hơn bốn mươi, hai bên thái dương cũng nhiều thêm vài sợi tóc bạc giống như người đẹp hết thời.
Lúc bà tỉnh lại, bên cạnh đã có Tiểu Thập, Long vương và mấy y sư.
Nhưng mà bà không muốn nói gì cả, chỉ uống thuốc rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lần này Long vương học khôn rồi, bà không nói, vậy ông ta cũng không nói gì, nếu nói gì đó không đúng làm bà tức giận, lại phun ra một búng máu thì ông ta lại thấy đau lòng.
Lúc trước Sa Tử Yên bị bệnh, ông ta cũng không đau lòng như vậy.
Ông ta thấy Sa Tử Yên chép kinh thư đau tay cũng chỉ thấy thương tiếc, nhưng không hề cảm thấy như mình bị dau.
Người như ông ta, nói là lãng tử đa tình cũng không oan, nhưng mà nói ông ta không tim không phổi lạnh lùng vô tình, vậy cũng không đúng lắm.
Ông ta luôn cho rằng thân là đàn ông chỉ ở tứ phương, còn phụ nữ, cưới một người có thể giúp mình là được rồi.
Không cần thiết lúc nào cũng phải treo mấy chữ tình yêu bên miệng.
Cho nên tuy rằng ông ta nể phần tình cảm của mình với Sa Tử Yên nên không muốn đuổi bà ta đi, còn đến lúc đuổi đi thật, cũng không hề đau đớn xé gan xé phổi muốn đi tìm chết như mấy phàm phu tục tử thất tình.
Đúng, không sai, trong lòng ông ta, đứa con trai thứ chín của ông ta chính là một tên phàm phu tục tử.
Hơn nữa còn là cái loại đặc biệt ngây thơ đặc biệt thô tục.
Khụ...
Nói thế nào nhỉ, đây là do Yêu Nghiệt không biết, chứ nếu không nhất định hắn sẽ cãi lại.
Hắn ngây thơ thô tục, là phàm phu tục tử? Rõ ràng là Long vương lạnh lùng vô tình ý chí sắt đá ok! Nhưng mà có thể hắn sẽ không nói gì, bởi vì những lời đó của Long vương rõ ràng là ông nói bà gà nói vịt.
Đương nhiên, hắn không hề biết Long vương nghĩ thế nào, hắn vừa mới mang đồ ăn về.
Vừa về đã thấy trong phòng im lặng lạ thường, y sự còn quỳ dưới đất, hắn liền lập tức đưa đồ ăn cho Tiểu Thập, bảo cậu ta ăn một chút nhân tiện hầu hạ Long hậu ăn cùng, rồi quay đầu hỏi Long vương có chuyện gì xảy ra.
“Không phải các con có Thiên Vân sao, đã biết lý do rồi còn bảo ta nhắc lại làm gì? Cố ý chọc tức mẫu hậu con phải không?”
Yêu Nghiệt vừa nghe vậy liền cười ha ha, “Ta chỉ muốn hỏi tình huống thân thể mẫu hậu ta thôi, Long vương nghĩ gì thế?”
Long vương, “...
Không tốt lắm, không chịu được tức giận”
Vừa rồi Long hậu hôn mê, trong nháy mắt đó, ông ta cảm thấy hơi thở của bà rất mỏng manh, sinh mệnh không còn lâu nữa, may mắn là ông ta kịp thời truyền cho bà một ít công lực nên mới an ổn chống đỡ được đến lúc y sư tới, nếu không hậu quả thật sự không tưởng tượng được.
Cho nên...
“Qua vài ngày nữa bảo lão Thất rời khỏi đây đi, chuyện này...
dừng ở đây thôi.”
Long vương nói xong, nhìn Long hậu đang mở mắt trên giường, “Nàng thấy thế nào?”
Long hậu cũng mệt tâm rồi, “Tùy tiện đi”
A mang thai, bà còn có thể nói gì được nữa? Trừ nhắm mắt làm ngơ còn có thể làm gì được nữa đâu? Lão Thất nhà bọn họ, rốt cuộc vẫn phải ở với ả cả đời mà.
Không, không những thế, lúc hai người kết hôn, hắn còn ký đá nhân duyên với Cơ Yêu Nguyệt, nếu không phải Cơ Yêu Nguyệt không đồng ý ký đời đời kiếp kiếp mà chỉ kỷ một đời thì hai người luân hồi rồi vẫn phải tiếp tục dây dưa.
Chỉ ký một đời cũng không kém bao nhiêu, Long thần sống rất lâu, rất dài.
Long hậu thở dài, Tiểu Thập đưa cho bà pudding, cầm thìa, ăn từng chút từng chút.
Đậu Đậu thấy vậy không nói gì, nhưng mà cô luôn có dự cảm rằng cái thai của Cơ Yêu Nguyệt quả thật rất kỳ quái.
Nếu bọn họ đã muốn ở Đông Hải vài ngày, vậy phải mau chóng điều tra ra Long mạch.
Quyết tâm xong, Đậu Đậu gọi Tứ Bất Tượng trong lòng.
Khi đó Tứ Bất Tượng đã đến vườn đào tiên, vừa nghe thấy Đậu Đậu gọi nhất thời chỉ muốn im lặng.