Cảm ơn đi, nó vừa mới đến được vườn đào tiên đó.
Thời gian trên trời với dưới đất hơn kém rất nhiều được không được không? Dù nó có muốn tra ra cái gì thì cũng cần thời gian ok! Huống chi nó là Thiên Vân trừ chuyện Ma giới ra thì mọi chuyện đều thông, có chuyện gì của năm giới mà nó không biết.
Cho nên nó bị Đậu Đậu thúc giục, trừ bất đắc dĩ ra cũng chỉ còn bất đắc dĩ.
Chủ nhân của nó không tín nhiệm nó! Đã nói không có chuyện gì rồi mà vẫn bắt nó đi lên đây tra! Tứ Bất Tượng âm thầm phun tào vài câu, quay đầu lại nhìn thấy lão Ngọc đế mặc một thân quần áo vải thô, ngồi trên tảng đá lớn trước cổng vườn đào nghiêm trang đọc sách, nhất thời bội phục một trận.
Được! Tốt lắm! Đã làm thủ vệ vườn đào tiền rồi mà dáng ngồi đọc sách vẫn còn vẻ kiêu ngạo của Ngọc đế.
Không thể không nói, người ta làm Ngọc đế lâu như vậy, rốt cuộc vẫn có vài phần bản lĩnh.
Thái sơn có sụp đổ trước mặt mà vẫn không đổi sắc.
Tứ Bất Tượng thổn thức không thôi, vừa muốn đến gần quan sát, đã thấy một đội tiểu tiên nữ cầm theo giỏ hoa đi đến, bảy tiên phía trước mặc quần áo đầy đủ màu sắc vừa nhìn là biết Thất Tiên nữ, đi theo phía sau các cô là một tiểu tiên nga không quen thuộc.
Nhưng mà Tứ Bất Tượng là ai chứ, kính linh Thiên Vấn.
Cho dù người khác nhìn tiểu tiên nga này không quen mắt, nó cũng có thể gọi ra tên người ta.
Đương nhiên, nó không thể gọi tên trước mặt Ngọc đế được, hơn nữa tại sao nó phải gọi? Gọi thì có thể hỏi được cái gì đâu? Vì thế nó yên lặng ẩn nấp dưới lá đào, yên lặng quan sát các tiên nữ lấy kéo, bình phun thuốc diệt trùng trong giỏ ra để tu bổ vườn đào.
Sau khi ban hành thiên quy mới thì Tây Vương Mẫu thường xuyên đến Nhân giới thăm thú, thấy trong vườn trái cây ở Nhân giới đều có người làm vườn thường xuyên tu bổ phun thuốc diệt trùng cho cây, liền học cách này mang về Thiên đình.
Bảy tiểu tiên nữ nhàn rỗi không có việc gì làm, thấy hay hay nên cũng tới góp cho đủ số.
Ngọc đế đột nhiên thấy các con gái thì rất vui vẻ, đứng lên muốn nói gì đó nhắc lại tình cảm cha con thì đã thấy mấy chị em quay đầu đi, làm như không phát hiện.
Cuốn sách trong tay Ngọc đến xoạt một phát rơi xuống đất, Ngọc để ngây người một lúc lâu mới nhặt sách lên.
“Này, hình như thiếu mất hai quả đào?”
Một tiểu tiên nga kinh ngạc thốt lên, các tiện nga còn lại kinh hãi, vội vàng đếm, đếm đi đếm lại vẫn thấy thiếu hai quả.
“Gần đây có người nào tới vườn đào tiên?”
Tiên nữ mặc váy đỏ nghiệm mặt hỏi Ngọc đế, Ngọc đế rất thong dong, “Chưa từng có ai đến, chỉ có ta ở đây trông coi.
Làm sao vậy?”
Ngọc đế giả bộ rất giống, tiên nữ váy đỏ nhìn đi nhìn lại cũng không phát hiện gì, chỉ có thể bảo một cung nga về báo cho Vương Mẫu nương nương trước.
Trong đầu Tư Bất Tượng đột nhiên hiện lên cái gì đó, đột nhiên ý nghĩ rõ ràng hơn: đào tiên? Đúng! Chính là đào tiên! Thiên cung bí sử có ghi lại, đào tiên mà Tây Vương Mẫu trồng một ngàn năm mới nở hoa, hai ngàn năm kết quả, ba ngàn năm đào chín, không chỉ có công hiệu dưỡng nhan kéo dài tuổi thọ, hơn nữa chỉ cần làm phép một chút là có thể sinh ra linh tính, biến thành tiền thai, trợ giúp tiên nữ không thể mang thai sinh ra tiền nhi.
Đào tiên trong vườn sớm không mất muộn không mất, lại cố tình mất vào lúc này, làm cho Tứ Bất Tượng không thể không liên tưởng đến phương diện này.
Có thể nào...
đứa bé trong bụng Cơ Yêu Nguyệt kia, chính là đào tiên bị trộm biến thành? Nếu thật sự là vậy thì không phải là con của Ly Mộ Bạch rồi! Nhưng mà, tại sao nó lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cho dù có tính thế nào cũng không tính được, nó là kính linh Thiên Vân mà, nó phải biết chứ...