Lúc Cơ Yêu Nguyệt quỳ xuống thì sắc mặt xanh trắng, ôm bụng, bộ dáng như Bạch Liên Hoa lung lay sắp ngã, “Bái kiến Đế quân...
Để Hậu.”
“Ừ, đứng lên đi.”
Sau đó Ly Mộ Bạch nhanh chóng đứng lên, đỡ cánh tay Cơ Yêu Nguyệt cẩn thận nâng ả dậy, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy Đậu Đậu và Yêu Nghiệt khinh người quá đáng.
Cho dù lúc trước Yêu Nguyệt có thù oán với bọn họ, nhưng hắn và Yêu Nguyệt đã kết hôn bao nhiêu lâu rồi? Từ lúc kết hôn đến nay, Yêu Nguyệt vẫn luôn giữ khuôn phép, tại sao bọn họ phải gây khó xử như thế? “Thất ca, đệ có chuyện muốn nói riêng với huynh”
Yêu Nghiệt thẳng thắn nói, Ly Mộ Bạch lo lắng nhìn Cơ Yêu Nguyệt một cái, sau đó đi theo Yêu Nghiệt.
Nhất thời chỉ còn lại Đậu Đậu và Cơ Yêu Nguyệt đứng đó.
Đã như vậy, Cơ Yêu Nguyệt không cần giả bộ nữa, “Mạch Phi, ngươi không đắc ý được bao lâu đâu!”
“À? Thế sao? Sao ta lại cảm thấy người không đắc ý được bao lâu là người mới đúng”
Đậu Đậu cười lạnh, thoáng nhìn sắc mặt của Cơ Yêu Nguyệt trở nên khó coi, hơi ghé qua, thấp giọng nói một câu, “Ngươi có biết Lão Cửu nhà ta tìm người đàn ông của ngươi làm gì không?”
“..
Làm gì?”
“Lúc trước người theo Liệt Diệm, có phải đã đánh rơi cái gì đó ở hội Vong Linh không?”
“Mạch Phi! Ngươi, ngươi, các ngươi...”
“Chúng ta chỉ trả vật lại cho chủ cũ thôi, hơn nữa Ly Mộ Bạch thích người như thế, sẽ không để ý đến chuyện cũ của ngươi đâu.”
Đậu Đậu cắt ngang lời của Cơ Yêu Nguyệt, cười như con mèo trộm được cá, “Ngươi tự tin như vậy mà, ngươi sợ ai chứ?”
Cơ Yêu Nguyệt không thể nhịn được, giơ tay muốn tát lên mặt Đậu Đậu, không ngờ Đậu Đậu đã không còn là Đậu Đậu trước đây nữa, cô nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cổ tay ả, dùng một lực đạo có thể bóp nát cổ tay ả, “Cơ Yêu Nguyệt, ngươi có biết, trên đời này chuyện đau khổ nhất là gì không?”
Tất nhiên Cơ Yêu Nguyệt sẽ không trả lời, Đậu Đậu cười, tự hỏi tự trả lời, “Chuyện đau khổ nhất trên đời này, không phải cầu mà không được, mà là một người cuối cùng ở bên cạnh ngươi cũng ruồng bỏ ngươi”
“Không! Hắn sẽ không làm như vậy! Hắn yêu ta!”
“Đúng vậy, cho nên người sợ cái gì? Ngươi run cái gì?”
Đậu Đậu cười lạnh buông tay ra, có ngửi thấy hơi thở của Yêu Nghiệt, đang định xoay người lại, đã thấy Cơ Yêu Nguyệt bịch một tiếng ngã trên mặt đất, ôm bụng hổ to, “Ta đã rất khiêm tốn với người rồi, sao ngươi có thể đẩy ta chứ? Ta còn đang mang thai đó.”
Vẻ mặt của Đậu Đậu quả thật là WTF, còn chưa nói gì, đã bị Ly Mộ Bạch vội vàng chạy tới đẩy ra.
Hắn nâng Cơ Yêu Nguyệt dậy, sắc mặt phức tạp không thể dùng ngôn ngữ của nhân loại để hình dung ra được.
Vừa lúc nãy, hắn lấy được vảy hộ tâm mà ả đã làm mất, còn thêm một cái USB chứng minh lịch sử kinh khủng của Hắn còn chưa kịp xem bên trong USB rốt cuộc kinh khủng thế nào, mới chỉ nghe Cửu đệ của hắn nói thôi mà trong lòng hắn đã phát lạnh.
Biết là một chuyện, nhưng lấy được chứng cứ lại là chuyện khác.
Trước khi không có được chứng cứ, hắn có thể tự lừa mình dối người rằng đây không phải sự thật, nhưng sau khi có chứng cứ rồi, cảm nhận trong lòng hắn không phải quá khứ nữa, mà là chuyện này vừa mới bắt đầu...
“Mộ Bạch, bụng thiếp không thoải mái, thiếp...”
“Ta đưa nàng về nghỉ ngơi”
Ly Mộ Bạch nói vậy, sau đó đỡ Cơ Yêu Nguyệt dậy, lúc đi ngang qua Đậu Đậu, hắn thấp giọng nói, “Chuyện trước kia là Yêu Nguyệt không đúng, nhưng nếu cô ấy đã ân hận...”
“Ta không chấp nhận”
Đậu Đậu cắt ngang lời của Ly Mộ Bạch, mỉm cười, nói từng chữ một, “Từ trước tới giờ ta đều là một con ma bụng dạ hẹp hòi, cho nên vừa rồi không phải ta đẩy ả, mà cho dù ta có đẩy, thì sao nào?”