“Di Trữ!”
Long vương cắt ngang lời Long hậu, “Nàng nói lời này là ý gì? Sao nàng lại nói những lời này?”
Cái gì là bà đã sắp chết nên không sợ thiên kiếp? Cái gì là luân hồi chuyển thể bảo Tư Mệnh viết cho bà số mệnh tốt? Bà muốn quên ông ta đi sao? Long vương không dám tin, Long hậu lại kiên quyết đấy ông ta ra, “Tiểu Cửu...
Mẹ, mẹ vốn là trứng rồng thượng cổ...
được lưu lại ở núi tiên Côn Luân, dù có chết, cũng không nên...
không nên chết ở Đông Hải”
“Con biết, con đưa người đi Côn Luân!”
Yêu Nghiệt nói xong thì nâng tay lên thu Long hậu vào trong tay áo, dắt theo Đậu Đậu, không nói hai lời lập tức lấy cửa tùy ý ra.
Long vương lảo đảo từng bước giữ chặt tay Yêu Nghiệt, “Không được đi! Nàng ấy...
nàng ấy là nữ chủ nhân của Đông Hải Long cung, không thể chết ở chỗ khác được!”
Yêu Nghiệt nghe vậy thì cười, mạnh mẽ hất tay Long vương ra, đáp lại, “A? Vậy sao? Nếu Long vương đã nói lời này, vậy thì dẫn theo gốc tảo biển kia đến núi tiền Côn Luân lấy chết tạ tội đi”
Long vương kinh hãi, giống như không dám tin, “Con...
con nói gì?”
Bảo ông ta và Sa Tử Yên lấy chết tạ tội? “Cửu ca đợi đệ với!”
Tiểu Thập chạy theo nhảy vào trong của tùy ý, Đậu Đậu mau chóng quay người nói vào tai cậu ta mấy cậu, Tiểu Thập vội vàng nhảy về.
Sau khi nhảy về không nói hai lời đã đoạt cành đào trong tay Ly Mộ Bạch, “Nếu Thất ca không bẻ gãy, vậy thì giao hai cành đào này cho Tiểu Thập bảo quản giúp cho”
Chị dâu nói, sau khi khởi động Ngũ độc trận kia, hơn nửa số cây đào trong vườn đào tiền đều bị hủy.
Ai biết được hai cây đào kia có may mắn thoát khỏi không? Cho nên, không thể đặt hai cành đào này ở chỗ Thất ca được, nếu không hơi không chú ý một cái sẽ rơi vào tay Cơ Yêu Nguyệt.
Lỡ như hắn làm hỏng mất hai cành đào này, vậy cho dù mẫu hậu có được cứu cũng phải tức giận vì Cơ Yêu Nguyệt.
Đúng vậy, chị dâu cậu ta vừa nói, Tứ Bất Tượng có cách cứu mẫu hậu.
Nghĩ đến đây, Tiểu Thập không dám kéo dài nữa, lấy cành đào xong thì nhảy vào cánh cửa, trước lúc cửa đóng lại, còn ồn ào với Ly Mộ Bạch, “Thất ca, bảo các huynh trưởng khác đến Côn Luân đi.
Nếu bọn họ tới đúng lúc, có khi còn có thể gặp mặt mẫu hậu lần cuối”
Đây cũng là chị dâu dặn cậu làm, tất nhiên cậu sẽ nghe theo.
Nhưng mà sau khi Thiện quy mới được ban hành thì các ca ca khúc của cậu đều không còn ở Long cung nữa, nếu muốn tìm được trong chốc lát thì thật sự không thể làm nhanh được.
Cho nên, đây cũng là lý do vì sao Long hậu đã bị như vậy rồi, mà những người vội vàng đến trông coi cũng chỉ có Ly Mộ Bạch và cha bọn họ mà thôi.
Còn các ca ca khác, đều không đoán được có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thế này.
Nếu sớm đoán được, vậy nhất định không đi xa nhà.
Nhưng mà, cho dù Thất ca Ly Mộ Bạch của cậu ta bị thua một số trên người phụ nữ này, nhưng chính sự lại không hề qua loa chút nào.
Nhận được tin tức đau lòng “gặp mẫu hậu lần cuối”
, tất nhiên hắn sẽ dùng hết sức lực để đưa huynh đệ bọn họ tụ tập lại.
Tiểu Thập đoán không sai, Ly Mộ Bạch vừa nghe nói thế, tâm tư duy nhất chính là...
hắn nhất định phải đưa được các huynh đệ khác đến núi tiền Côn Luân để gặp mẫu hậu bọn họ lần cuối! Nhất định! Vì thế Ly Mộ Bạch đứng dậy bỏ đi, chợt nghĩ đến gì đó, lại quay về kéo Cơ Yêu Nguyệt vào trong tay áo, “Trước tiên nàng cứ ở trong này đợi ta đi”
Tộc Thần long có không gian, mặc dù không gian trong tay áo Ly Mộ Bạch không lớn như của Yêu Nghiệt, cũng không đặt nhiều đồ như của Yêu Nghiệt, nhưng muốn nuôi một Cơ Yêu Nguyệt mười năm tám năm không thành vấn đề.
Cơ Yêu Nguyệt đột nhiên bị ném vào một mảnh hải vực đầy đủ mọi thứ, vùng vẫy hai cái rồi biến thành rồng nằm xuống dưới.
Ở bắt buộc phải nghĩ cách, phải nghĩ cách để Ly Mộ Bạch mau chóng giao hoan với mình.