Thử nghĩ một chút xem, nếu mọi người đều dùng thuật này, như vậy trăm ngàn năm sau lời chửi mắng ác độc nhất không phải là hi vọng người yêu khắp thiên hạ đều là anh em ruột”
nữa.
Mà là..
(*) Đây là một câu chửi những người yêu nhau của những người đơn thân: ý là nếu như người yêu nhau đều là anh em ruột thì họ không thể ở bên nhau được nữa.
Hi vọng người yêu khắp thiên hạ đều là tổ tôn! Cho nên, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức chỉ có thể dùng một lần cho người nhà lần này thôi, cho người khác dùng đều là vấn đề phải cẩn thận suy nghĩ thật kĩ.
Vì thế Tử Bất Tượng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chờ cứu được Long hậu rồi, thiên hạ thái bình rồi thì vẫn nên phong ấn trí nhớ lại thì hơn.
Để cho cả sáu giới này vì muốn cứu cha mẹ trong nhà mà đến chỗ nó lôi kéo làm quen.
Không biết có phải nó chịu ảnh hưởng từ chủ nhân hay không, mà bây giờ nó cũng là một con thú sợ phiền toái...
Bên ngoài vỏ trứng sáng lên một vầng sáng màu trắng, mười huynh đệ đồng loạt nhìn về Tứ Bất Tượng, Tứ Bất Tượng hoàn hồn, bay tới bay lui nhìn vỏ trứng, vẫn nói câu kia, “Tiếp tục!”
Vết nứt trên vỏ trứng đã biến mất hơn một nửa, thêm một lát nữa có lẽ sẽ khép lại hoàn toàn.
Sau khi khép lại, Long hậu sẽ trở về hình thái trứng rồng một lần nữa, cần phải trải qua quá trình ấp trứng mới có được sinh mệnh mới...
Sẽ quên đi tất cả của trước kia, hoàn toàn là sinh mệnh mới...
“Phụt!”
Đậu Đậu không chịu được nhổ ra một bóng máu, từ nãy tới giờ vẫn duy trì trạng thái hấp thu công lực mà không thu hoạch được gì, làm ma tính trong cơ thể bắt đầu xao động.
Cô muốn máu, muốn hấp thu công lực, mong muốn của cơ thể làm mặt cô đỏ lên, nhưng không thể không ngăn chặn, thế nên trong ngực khó chịu, cô liền phun một búng máu lên trứng rồng...
“Vo!”
Yêu Nghiệt vừa định buông tay đã bị Đậu Đậu giữ lại, “Em còn chịu được, còn có thể kiên trì một lát nữa.”
Cô nói như vậy, sau đó mỉm cười với Yêu Nghiệt, hít sâu một hơi, tiếp tục.
Yêu Nghiệt lo lắng cho hai bên, đang lúc tâm phiền ý loạn hết sức, Tiểu Thập đột nhiên mở miệng, “Mọi người xem! Trứng rồng khép lại rồi!”
Tiểu Thập vừa nói, ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía trứng rồng.
Chỉ thấy máu vừa rồi Đậu Đậu không cẩn thận phun lên chạy dọc theo trứng rồng đi xuống, chỉ một lát sau, hợp lại cùng với máu của mười huynh đệ bọn họ, tập trung lại trên vết nứt của vỏ trứng.
Vết nứt tiếp xúc với máu hiện lên từng vệt sáng đỏ.
Sau khi ánh sáng lui đi thì toàn bộ vết nứt đã biến mất, giống như quả trứng rồng kia trước giờ chưa từng vỡ ra, sạch sẽ, trơn bóng, giống như vừa mới sinh.
“Thu!”
Tứ Bất Tượng hộ một cầu, mọi người đồng loạt thu tay lại.
Mà quả trứng trắng nõn không tì vết kia, cộp cộp lăn hai vòng trên giường hàn ngọc, im lặng đứng ở góc tường.
Nhất thời, trong mật thất lặng ngắt như tờ, trừ Đậu Đậu đang ho khan nhập máu trên môi thì tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Mãi lúc lâu sau, Yêu Nghiệt cầm tay Đậu Đậu dò xét mạch đập, xác nhận mấy lần là cô không sao, lúc này mới thở ra, nhìn Tử Bất Tượng, “Tình huống bây giờ là thế nào?”
“Bẩm Tôn Thượng, bây giờ Long hậu không còn trở ngại gì nữa, nhưng mà bà đã cải lão hoàn đồng, biến thành một quả trứng rồng, cần phải ấp trứng bao nhiêu năm mới phá xác thì tôi cũng không rõ lắm”
“Không rõ lắm là có ý gì hả? Có phải lần này bị thương quá nghiêm trọng, nên không chắc chắn?”
Tiểu Thập sốt ruột hỏi một câu, Tứ Bất Tượng lắc đầu, “Không phải, thương thế của bà ấy đã khỏi hẳn rồi, nhưng mà bà ấy là trứng rồng thượng cổ, năm đó ấp trứng ở núi Côn Luân cũng phải hơn vạn năm.
Bây giờ, linh khí ở núi Côn Luân không bằng trước kia nữa, cụ thể phải ấp bao lâu thì tôi cũng không rõ”
Tiểu Thập thở ra, “Ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn nghĩ có di chứng gì chứ.
Mặc kệ ấp bao nhiêu năm, có thể áp được là được rồi.”