Long vương đã bị đánh thành nguyên hình, gian nan vất vả hóa thân đứng lên, thoáng nhìn thấy một gốc cây cháy đen bên cạnh, lập tức hoảng sợ, “Tử Yên! Tử Yên, nàng sao rồi?”
Long vương gọi một cầu, thật cẩn thận đưa tay chạm vào, nguyên thân tảo biển của Sa Tử Yên liền vỡ vụn thành bụi rơi xuống đất.
“Phụt!”
Đậu Đậu không nhịn được cười, sau đó vỗ tay bôm bốp, “Hay lắm, rất kịch tính! Không thể tưởng được Sa Tử Yên lại say đắm Long vương như thế, ngay cả thiên kiếp cũng phải chịu cùng nhau! Chỉ tiếc là yếu đuối quá mức, bị đốt thành tro rồi, chậc chậc, thật tiếc cho một mỹ nhân”
“Ly Cửu Ca!”
Long vương kêu lên một câu xé gan xé phổi, Yêu Nghiệt nhướng mi, ngữ khí rất chính trực, “Không phải hồn phách vẫn ở đây đó sao? Long vương, ngươi nên may mắn vì ả nhát gan, vừa nghe tiếng sấm là hồn phách đã bị dọa rời khỏi thân thể, nếu không, chỉ sợ bây giờ ngay cả hồn phách cũng không còn nữa.”
Yêu Nghiệt vừa nói xong, Long vương liền nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn thấy hồn phách của Sa Tử Yến ở hình dạng tảo biển đang tránh dưới đống đất khô cằn run rẩy, ông ta cẩn thận nâng lên, tức giận vô cùng, “Cửu Ca, con...
con cố ý...”
“Được rồi, bây giờ ngươi có thể vào nhìn mẫu hậu”
Yêu Nghiệt không muốn nhiều lời với Long vương, tránh sang bên cạnh cửa, cảnh cáo, “Ngươi chỉ có thể liếc nhìn một cái, sau khi nhìn xong thì đưa gốc tảo biển này đến địa phủ đầu thai đi, mười tám năm sau còn có thể tiếp tục tình duyên”
Long vương áp chế cơn giận trong lòng, vừa mới đi đến cạnh cửa nhìn thoáng vào trong một cái đã nghe Yêu Nghiệt nói, “Liếc mắt một cái là đủ, ngươi có thể đi rồi”
Vừa nói còn vừa nhận lấy chiếu thư trong tay Tiểu Thập cẩn thận cuộn lại, cuộn xong thì cho vào trong tay áo, “Ngươi còn thất thần ở đây làm gì? Mau đưa Sa Tử Yên xuống địa phủ đầu thai đi”
“Ly Cửu Ca!”
Long vương thật sự tức giận, hổ xong liền phun ra một búng máu, cứ người người vài câu cũng không nói thêm được gì.
Ông ta nhìn thấy gì? Ông ta vừa mới nhìn thấy gì? Trên giường hàn ngọc trong mật thất của Tây Vương Mẫu, có một quả trứng rồng bình yên vô sự nằm đó.
Trứng rồng kia ông ta rất quen thuộc, đó chính là quả trứng năm đó Long hậu phá xác mà ra.
Bây giờ nó hoàn hảo nằm đó, còn tản ra vầng sáng trắng ngà tự nhiên...
Bà ấy không chết! Bà ấy không chết! Long vương ho khan hai tiếng, lau đi máu bên môi, bây giờ mới để ý tới bàn tay của mấy đứa con, giật mình hiểu được nguyên nhân tại sao Tiểu Thập nhất định phải bắt Ly Mộ Bạch gọi tất cả các con của ông ta đến đây.
Thế mà bọn họ lại dùng huyết khí để nuôi Long hậu trong trứng một lần nữa.
Tuy rằng ông ta không biết bọn họ làm như thế nào, nhưng mà...
“Tại sao? Tại sao các con không nói cho ta biết mẫu hậu các con đã được cứu rồi! Nếu các con nói cho ta biết thì...”
“Nếu chúng ta nói cho ngươi biết, ngươi còn có thể đồng ý thoái vị, đồng ý giải trừ đá nhân duyên sao?”
“Con...”
“Ta cái gì mà ta? Ta chỉ thay mẫu hậu thử chút tình cảm của ngươi thôi! Nếu ngươi không diễn trò mà giết chết Sa Tử Yên đi, tất nhiên ta sẽ không ép buộc ngươi phải giải trừ đá nhân duyên.
Bây giờ, ngươi chỉ có thể trách mình quá ích kỷ, quá lý trí, quả biết cân nhắc lợi hại.
Ngươi không xứng được ở bên mẫu hậu ta đời đời kiếp kiếp, bà ấy đáng có được người tốt hơn.
Mà ngươi, chỉ có thể xứng với một gốc tảo biển mà thôi.”
Yêu Nghiệt nói xong, đưa tay lên khép cửa mật thất lại, “Ngươi đi đi, chúng ta sẽ không đuổi giết Sa Tử Yên, ngươi thích làm gì với ả thì làm, không hề có quan hệ với chúng ta.
Nhưng mà...”
“Nhưng mà sao?”
“Nhưng mà Sa Tử Yên có đồng ý tiếp tục qua lại với ngươi không thì phải xem bà ta yêu người hay là yêu vị thể Long vương của ngươi, và còn phải xem ngòi bút trong tay Tư Mệnh nữa”