Yêu Nghiệt nói xong liền cho một nụ cười cực độ lương thiện, nhưng mà chỉ có một giấy đã chuyển thành bộ mặt lạnh lùng, ngay cả thanh âm cũng lạnh đến cực hạn, “Vương Mẫu, đưa ông ta đi, sau này không được để ông ta bước vào núi Côn Luân nửa bước”
“Vâng, Tôn Thượng Tây Vương Mẫu tất cung tất kính trả lời, sau đó đi đến trước mặt Long vương đang đau lòng hối hận, “Long vương đại nhân, mời”
Long vương không động đậy, Tây Vương Mẫu lại gọi tiếng nữa, Long vương giống như bỗng nhiên lấy lại tinh thần, “Tiểu Cửu, con không thể làm vậy! Ta là cha của con! Vừa rồi...
vừa rồi là ta hồ đồ! Ta chờ được không? Nàng ấy phá xác bao lâu ta cũng chờ!”
Tình hình bây giờ, cho dù ông ta có đưa Sa Tử Yên đi luân hồi chuyển thế, chưa chắc sau khi đầu thai Sa Tử Yên sẽ biến thành bộ dạng mà ông ta thích.
Huống chi con ông ta cũng đã nói, mệnh cách của Sa Tử Yên nằm trong tay Tư Mệnh.
Mà Tư Mệnh thì sao? Tư Mệnh nghe lệnh Diêm Quân, chẳng phải Diêm Quân nghe lệnh con ông ta hay sao? Cho nên, tình cảm của ông ta và Sa Tử Yên xem như cắt đứt hoàn toàn.
Loại tình huống này mà không nắm chặt Long hậu chẳng lẽ ông ta bị ngu sao? Long hậu luôn luôn mạnh hơn Sa Tử Yên, cho dù là thái độ đối nhân xử thế hay là huyết thống công lực, bà là người phụ nữ xứng đối với ông ta nhất trên thế gian này.
Sở dĩ vừa rồi ông ta đồng ý giải trừ đá nhân duyên, chủ yếu là không thể ngờ được mấy đứa con ông ta có thể nghịch thiên biến bà trở thành quả trứng rồng thượng cổ lần nữa.
Ông ta nghĩ Long hậu sẽ chết, cho dù sau này có đi đầu thai, cũng chưa chắc sẽ có huyết thống tốt đẹp.
Huống chi luân hồi chuyển thể phải uống canh Mạnh Bà, ông ta không có thời gian một lần nữa đi theo đuổi một người con gái huyết thống thấp kém lại còn không nhớ rõ ông ta.
Dưới loại tình huống này, tất nhiên Sa Tử Yên tốt hơn nhiều.
Tuy rằng bà ta chỉ là một gốc tảo biển, nhưng từ nhỏ đã ở bên cạnh ông ta, dung mạo của bà ta, kỹ thuật nhảy của bà ta đều rất hợp với khẩu vị của ông ta.
Huống chi bà ta còn khăng khăng một mực yêu ông ta.
Huống chi, bà ta sẽ không chết nhanh...
Nhưng bây giờ, Long hậu không chết! Không những bà ấy không chết, còn cải lão hoàn đồng thành một quả trứng rồng! Bà tốt hơn Sa Tử Yên nhiều! Long vương quyết định rất nhanh, lập tức sửa miệng.
Sửa miệng xong còn dùng vẻ mặt chân thành nhìn Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt cười lạnh một tiếng, “A? Vậy sao? Ngươi đồng ý chờ mẫu hậu ta?”
Nói xong còn sâu xa nhìn hồn phách của Sa Tử Yến trong tay Long vương, Long vương thấy vậy cả người run lên, lập tức nắm chặt hồn phách của Sa Tử Yên dùng sát chiều.
Nếu giết chết Sa Tử Yến có thể kéo lại Long hậu thì ông ta đồng ý.
Sa Tử Yên phát điên, ra sức giãy giụa, đau khổ cầu xin tha thứ, “Đế Tôn, Đế Tôn, ngươi tha cho ta đi, ta không dám nữa.
Đế Tôn!”
Vốn dĩ, lúc bà ta bị Long vương đưa đến đây, bà ta biết rằng Long vương chỉ muốn diễn trò để gặp mặt Long hậu kia lần cuối thôi.
Sau khi gặp tất nhiên sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Long hậu, sau đó vị trí Long hậu sẽ là của bà ta.
Thế là bà ta rất thích ý đến đây cùng ông ta, thậm chí khóc khằn cả giọng giúp ông ta diễn trò.
Nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ xem ra căn bản là Long vương vô tình với bà ta.
Biết Long hậu đã chết liền chọn bà ta, biết Long hậu không chết, lập tức muốn giết bà ta đến hồn phi phách tán.
Lúc trước rốt cuộc bà ta có bao nhiêu tự tin, thế mà cho rằng Long vương thật lòng với mình...
Không, có lẽ từng có.
Nhưng mà sau khi Long hậu xuất hiện liền dần dần không còn nữa.
Bây giờ ông ta nắm chặt hồn phách của bà ta muốn giết chết bà ta, bà ta cầu xin ông ta có tác dụng sao? So với cầu xin ông ta thì cầu con ông ta tốt hơn, có lẽ còn có một đường sống.
Vì thế trong nháy mắt, tâm tư của Sa Tử Yên xoay chuyển trăm bề, quyết định rất nhanh quay sang cầu xin Yêu Nghiệt.