“Cô muốn em ấy nói cho cô biết cái gì?”
Tiếng chốt cửa vang lên, Lạc Lê đi giày quân sự đẩy cửa bước vào. Hắn tới vội vàng, quân hàm chỉnh tề treo ở trên vai. Bất chấp trách mắng Bạch Linh, hắn tháo găng trắng, vén tay áo lên, nghiêng người kiểm tra cổ Đậu Đậu.
“Thiếu… thiếu soái?”
Không phải hắn đang họp ở quân khu sao?
“Câm miệng!”
Biểu tình Lạc Lê nghiêm túc, giống như là tử thần đến đòi mạng, “Tôi nói với cô chuyện này dừng ở đây rồi!”
Bạch Linh vô ý thức lui về sau một bước, “Tôi chỉ muốn…”
“Tôi không quan tâm cô nghĩ như thế nào,” Lạc Lê cắt đứt lời Bạch Linh nói, “Tôi cảnh cáo cô, bắt buộc phải phục tùng mệnh lệnh. Bằng không nếu có lần sau, tôi sẽ sa thải cô ra khỏi Cục bắt yêu.”
Nước mắt Bạch Linh đảo quanh hốc mắt từ lúc nào, đâu còn nửa phần cao ngạo ngày thường, “... Dạ.”
Biết được Đậu Đậu đã sớm phá được bùa chú, Lạc Lê thở phào nhẹ nhõm. Nhưng công phu bên ngoài vẫn phải làm, dù sao hôm nay cô cũng không thích hợp lộ ra thân phận đạo sĩ bắt yêu. Nghĩ tới đây, Lạc Lê nhanh chóng vẽ một “Giải chú phù”, vỗ nhẹ vào cổ Đậu Đậu.
“Không sao chứ?” Hắn hỏi, giọng nói êm ái lạ lùng.
Bạch Linh trợn to hai mắt, dường như nhìn thấy chuyện gì đó khó có thể tin.
Thiếu soái vậy mà…
Hắn… cũng là một người đàn ông ôn nhu sao?
Máu sói Đậu Đậu đã sôi trào, vô ý thức nuốt nước miếng một cái, lắc đầu, “Không có chuyện gì.”
Áu! Quân phục tổng công! Quá đẹp trai!
Đậu Đậu nghĩ Lạc Lê quá đẹp trai, nhưng Yêu Nghiệt ẩn núp trong bóng tối lại tức điên rồi! Hắn hận không thể chạy tới trước mặt Đậu Đậu rồi hướng mặt cô qua, nói chỉ cho phép được nhìn hắn, chứ không được nhìn tên kia! Hắn nghĩ như vậy, đương nhiên, cũng làm như vậy... Chỉ là hắn không lấy hình dáng của mình xuất hiện trước mặt Đậu Đậu, mà hắn hắn hắn… hắn biến thành Lạc Lê mặc váy công chúa xoay vòng vòng.
Trong nháy mắt khuôn mặt mê giai của Đậu Đậu vặn vẹo, quả thực tam quan hủy hết, không muốn sống nữa.
Cái con xà yêu chết tiệt này rốt cuộc đang làm đây!
Tiết tháo bị chó ăn rồi à?
Lạc Lê còn không biết bên cạnh có một thế thân của mình đang mặc váy công chúa, nghe cô nói không có việc gì thì thoáng nhẹ nhõm, “Không có việc gì là tốt rồi.”
Nhưng nếu cô nói không sao thì vì sao vẻ mặt lại vẫn kỳ quái như thế?
Thực ra hình dung của Lạc Lê vẫn chưa đúng lắm, vẻ mặt kia của Đậu Đậu đâu chỉ có thể là kỳ quái? Biểu tình kia của cô, giống như ăn phải con ruồi được không!
Cô đã tạo nghiệt gì thế này? Vì sao lại trêu chọc phải một tên không có tiết tháo như vậy, không có điểm dừng, chọc tới một tên bệnh xà tinh suốt ngày nhân cách phân liệt! Rõ ràng cô đã quên Loli mặc váy công chúa này. Thế mà con Yêu Nghiệt này lại chạy ra, không chỉ để cho cô nghĩ tới, còn đặc biệt thay đổi một thân hình tượng chân thực cho cô nhìn. Cmn, thấy một màn như vậy, sau này sao cô có thể mê giai với quân phục tổng công được nữa! Lúc nào cũng có thể nhớ tới em gái lực sĩ mặc váy công chúa biết hay không!
Yêu Nghiệt biến thành hình dáng Lạc Lê đang e thẹn mỉm cười, khóe miệng Đậu Đậu co quắp. Yêu Nghiệt nhảy bước nhảy như thiên nga, bụng Đậu Đậu cuồn cuộn. Yêu Nghiệt không ngừng cố gắng, nhấc váy công chúa xoay một vòng, rồi không biết vô tình hay cố ý lộ ra một đoạn bắp chân đầy lông...
Đậu Đậu không thể nhịn được nữa, trực tiếp nôn khan ra, “Oẹ___ọe___”
Lạc Lê lo lắng lại gần, Đậu Đậu cuống quít giơ tay lên làm tư thế stop, “Đừng tới đây!”
Anh vừa qua đây, ta đây liền buồn nôn.
Đảm nhiệm người làm nền đã lâu, rốt cuộc Bạch Linh cũng tìm được cơ hội mở miệng, “Bạn học Kim, nếu thân thể khó chịu thì đến phòng y tế kiểm tra xem. Cô còn có….” việc muốn nói cùng Thiếu soái.
Nhưng mà nửa câu sau còn chưa nói ra, đã bị Lạc Lê mạnh mẽ cắt đứt, “Tôi đưa cô đi.”