Hà Giai Y xua tay, “Được được được, mình không nói lại cậu. Cậu ấy mà, quá tốt bụng!”
Sau đó ngồi xuống uống một ngụm nước chanh lớn, hào khí ngất trời vỗ ngực sân bay, bảo đảm, “Nhưng cậu yên tâm, có mình ở đây, không ai dám đoạt tên mặt quan tài kia với cậu!”
Ưu nhã như Lạc Thi Nhã cũng không khỏi co rút khóe miệng, “Anh ấy không phải mặt quan tài.”
“Được được được, mình sai, được chưa?”
Hà Giai Y lại uống một ngụm nước chanh, nghĩ đến chuyện gì đó, lại không khỏi nhướn mi, “Ôi chao? Không phải Diệp Tinh Trạch luôn đi cùng mặt quan… Sở Minh Hiên sao? Sao hôm nay...”
Thấy sắc mặt Lạc Thi Nhã trầm trọng, Hà Giai Y cuống quýt dừng lại, “Khụ, mình nói linh tinh. Không chừng bàn kia cũng có Sở Minh Hiên đấy. Vừa rồi mình cũng chưa nhìn rõ.”
Lạc Thi Nhã không nói chuyện, chỉ khẽ thở dài một cái, muốn nói lại thôi, nhìn một chút chỗ Đậu Đậu. Cô hiểu rất rõ Hà Giai Y, cô nàng này hoàn toàn là một nữ hán tử dễ xúc động. Hơn nữa Hà Giai Y đã hoàn toàn xem cô thành bạn tốt, thấy cô không vui thì nhất định sẽ ra mặt vì cô. Đến lúc đó cô chỉ cần chờ thời cơ thật tốt để xuất hiện, nói giúp Đậu Đậu mấy câu xin lỗi, giả bộ kéo Hà Giai Y đi. Lúc đó trong lòng Minh Hiên nhất định sẽ nghĩ cô là người tốt.
Quả nhiên, cô mới thở dài không bao lâu, Hà Giai Y đã vỗ bàn đứng lên, “Đợi đấy, mình giúp cậu đi trút giận.”
Mắt thấy Hà Giai Y hầm hừ tiến lên, Lạc Thi Nhã hơi nhếch khóe môi – Tốt, cây súng này rất nghe lời!
Đầu bếp mang thức ăn lên không bao lâu, mấy người Đậu Đậu liền bắt đầu ăn. Còn chưa gắp được vài miếng thì một cô gái khí thế bức người xông đến, không nói hai lời đã đoạt lấy đôi đũa trên tay Đậu Đậu rồi đập xuống bàn, chỉ về phía mũi cô chửi ầm lên.
“Kim Đậu Đậu, cô nhìn lại mặt mình xem? Cũng không biết là có gì tốt, Sở Minh Hiên là người cô có thể quyến rũ sao! Tôi cho cô biết để sau này mở mắt ra mà nhìn cho rõ, CMN đừng có ai cũng quyến rũ! Nếu không quả đấm này của chị đây không thể ngồi không như vậy!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, “Cô là ai?”
Gần đây gặp sao chổi à? Sao đi ăn cơm cũng gặp phải thiêu thân? Đầu tiên là Vương Yên Nhiên, rồi không biết từ đâu ra một cô gái lớn lên có chút trung tính. Cách ăn ở của cô không tốt thế sao?
“Không cần biết tôi là ai, nhớ kỹ lời hôm nay tôi nói!”
Hà Giai Y nói xong Kim Đậu Đậu thì lại nói Sở Minh Hiên, giơ lên một ngón tay nhìn cũng không nhìn.
“Còn cậu nữa, đừng tưởng Lạc Lạc chúng tôi tốt là có thể để cậu tùy tiện gây khó dễ, tôi cho cậu biết ---- Ôi chao? Sở Minh Hiên không ở đây sao?”
Vẻ mặt Hà Giai Y mờ mịt, gãi đầu hừ một tiếng rồi lấy đầu ngón tay chỉ Diệp Tinh Trạch, “Cậu ta không ở đây, thì thằng nhóc cậu nói lại!”
Diệp Tinh Trạch đen mặt, “Tôi nói chị Hà này, chị có muốn theo đuổi anh tôi nữa không hả?”
Hà Giai Y chống nạnh, “Đó là đương nhiên!”
“Vậy làm phiền chị đừng lấy tay chỉ tôi được không? Nếu không, tôi không thể bảo đảm lần sau tôi sẽ biết anh tôi ở đâu.”
“Cậu… được! Không chỉ tay thì không chỉ tay!”
Hà Giai Y thu tay lại, thấy Đậu Đậu lại cầm chiếc đũa yên lặng ăn, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, “Này, da mặt cô đủ dày đó nhỉ? Chân trước quyến rũ Sở Minh Hiên, chân sau còn muốn hại Tinh Trạch nhà chúng tôi!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, ai u, Tinh Trạch lúc nào trở thành nhà cô ta hả? Thật đúng là không coi mình là người ngoài.
“Thằng nhóc nhà cậu! Còn cậu nữa! Tôi lấy thân phận chị dâu tương lai nhắc nhở cậu, con bé ti tiện này không phải là thứ tốt gì. Cách xa cô ta chút!”
“Được rồi Giai Y, nói cái gì đó? Đậu Đậu nhận dì Sở làm mẹ nuôi, sau này là bạn tốt của chúng ta.”