Lạc Thi Nhã xuất hiện rất đúng lúc, vẻ mặt nhu hòa kéo tay Hà Giai Y đang không cam lòng, “Mau buông tay xuống, nói những lời gì đó?”
Hà Giai Y buông tay, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lạc Thi Nhã, “Cậu hiền quá!”
Đậu Đậu, “...”
Cái quỷ gì thế? Há miệng ngậm miệng kêu cô ti tiện, thay Lạc Thi Nhã ra mặt sao?
Chậc, vậy cô bị mắng oan rồi!
Nhưng dù cô có ngốc thì cũng không muốn cùng một cây súng so đo. Người chân chính ở phía sau giở trò quỷ là cái người dùng súng kia kìa. Cô gái này thẳng tính không tâm cơ, nhất định cô ta không biết bộ mặt thật của Lạc Thi Nhã. Chậc chậc, nhìn người ta đi, âm thầm tính kế, trong tay lại có một cây súng sử dụng được. Vừa hô to chúng ta làm bạn tốt vui vẻ chơi đùa đi, lại vừa xúi dại đến bạn tốt thẳng tính thay cô ta ra mặt. Đẳng cấp này, quả thật không theo kịp!
Đậu Đậu nghĩ tới đây, toàn bộ tức giận ban đầu bởi vì Hà Giai Y mắng cô ti tiện cũng hoàn toàn biến mất. Quên đi, mặc dù Hà Giai Y mắt chó đui mù nhìn người không rõ, nhưng ít nhất người ta cũng là một cô gái nghĩa khí. Vì điểm này, cô tha thứ cho cô ta.
Vì vậy lúc Lạc Thi Nhã cười nói muốn hai người làm lành, cô cũng chỉ hơi sửng sốt một chút, rồi lập tức nở nụ cười.
“Cô Hà, cô hiểu lầm rồi. Tôi không thích mặt quan tài.”
Lời này của Đậu Đậu, cuối cùng cũng nói tới điều trong đáy lòng Hà Giai Y. Cô ta vừa nghe thì trong nháy mắt như gặp tri âm, “Phải không? Cô cũng nghĩ Sở Minh Hiên mặt quan tài sao? Khụ, cũng chỉ Lạc Lạc xem cậu ta là bảo vật.”
Lời Hà Giai Y vừa nói ra, khóe miệng Lạc Thi Nhã lập tức co rút. Cái đồ ngu ngốc! Không phải thực sự cho là cô muốn bọn họ làm lành chứ? Tuy nghĩ như vậy, nhưng làm trò vẫn phải làm tới cùng. Vì vậy cô ta đem tay hai người chồng lên nhau, “Mình đã nói Đậu Đậu rất tốt mà phải không? Được rồi, sau này mọi người đều là người mình, không nên hơi một tí đã tin lời đồn bên ngoài.”
Nói xong, giả bộ kiên cường mỉm cười để cho Hà Giai Y thấy. Nhưng mà Hà Giai Y đã không rảnh nhìn cô ta có giả bộ kiên cường hay không rồi. Vì cô ấy đã sớm kích động —— Kim Đậu Đậu nói Sở Minh Hiên là mặt quan tài?
Ôi chao, trời ơi, cuối cùng cũng tìm được một người có thẩm mỹ bình thường như cô! Rốt cuộc có người giống cô cảm thấy Sở Minh Hiên là mặt quan tài rồi! Dựa vào câu mặt quan tài kia của Kim Đậu Đậu thì chắc không có khả năng có ý gì đối với Sở Minh Hiên đâu. Hơn nữa Lạc Thi Nhã cũng nhiều lần nói giúp, đương nhiên cô ta cũng hiểu là cô ta đã hiểu nhầm Đậu Đậu.
Vì vậy cô ta ngượng ngùng cười hì hì, “Nếu Lạc Lạc đã nói vậy. Vậy… chuyện vừa rồi không tính. Cô đừng để ý. Tôi… tôi cũng chỉ bị lừa bởi lời đồn bên ngoài.”
Khóe miệng Lạc Thi Nhã hoàn toàn co rút. Hà Giai Y, cô là đồ ngu ngốc!
Nhưng mà kịch do mình biên ra thì quỳ cũng phải diễn xong. Cô ta chỉ có thể cười dịu dàng, “Đậu Đậu, Giai Y nói có chút khó nghe, nhưng tính cách cậu ấy là vậy, sau này từ từ em sẽ biết, đừng chấp nhặt với cậu ấy.”
Cô nhanh nhanh chấp nhặt với cậu ta đi!
Nhưng mà sao Đậu Đậu lại làm như Lạc Thi Nhã mong muốn chứ? Nghe Lạc Thi Nhã nói xong, Đậu Đậu tỏ vẻ ngoan ngoãn không thể không gật đầu, “Dạ, em nghe chị Lạc Lạc.”
Ngu ngốc chưa? Cho mi tự làm tự chịu! Mi không ngờ rằng cây súng này lại dễ tính thế chứ gì?
Trong lòng Đậu Đậu thầm thoải mái, giơ tay lên gọi waiter, “Thêm hai cái ghế, cảm ơn.”
Nói xong thì mang vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn Lạc Thi Nhã cùng Hà Giai Y, “ Chị Lạc Lạc, chị Giai Y, có thể ngồi cùng không?”
Lạc Thi Nhã còn có thể nói gì? Cô ta chỉ có thể ôn nhu mỉm cười, “Được, Giai Y cậu thấy thế nào?”
Ngu ngốc, nhanh nói không được đi!