Đậu Đậu vẫn không biết bản thân mình biến thành miếng thịt trên thớt của người khác, mỗi ngày vẫn là nên làm gì thì làm đó. Tu luyện bị kẹt không lên không xuống, suýt chút nữa là có thể đột phá rồi.
Còn về Kim San và Lạc Thi Nhã, hai cô em gái lúc nào cũng khiến cô hao tâm tổn trí đề phòng, bây giờ đều bận nuôi dưỡng cải cách tình cảm cùng với người đàn ông của họ. Trước mắt có lẽ không có thời gian ngáng chân cô nữa rồi.
Hà Giai Y kêu cô đi ăn thịt dê quay nguyên con, ăn xong rồi còn không đã nghiền, liền kéo cô trốn tiết đi ăn lợn quay. Chậc, Hà chính trực này, nhất định phải kính tặng cô ấy hai từ hảo hán! Phong thái khi ăn như gió thu quét lá rụng ấy, Đậu Đậu chỉ có thể bày tỏ__ Theo không kịp!
Tiếp sau đó, chính là Kim Dương Quang.
Cái công ty rỗng tuếch này dưới sự giúp đỡ của Diệp nhị thiếu và Hà chính trực đã hoàn toàn đổi tên thành Niệm Nô Kiều. Chỉ đợi đến thời gian nhân viên nghỉ lễ vừa hết, sẽ tiến hành một vòng cắt giảm biên chế và sắp xếp chức vị mới.
Hiện giờ Kim Dương Quang - à không, là Niệm Nô Kiều…
Hiện giờ Niệm Nô Kiều chỉ còn thiếu mỗi phương thức điều chế sản phẩm nữa thôi. Được, vậy thì vấn đề đến rồi, cô còn chưa có linh dược lẫn linh thảo. Vốn dĩ cô muốn giảm bớt chút việc, đòi của Yêu Nghiệt, như vậy thì bớt được chút tiền rồi không phải sao? Thế nhưng nếu mấy thứ đồ quý giá cứ tự dưng xuất hiện, cho dù là tình hay là lý cũng đều không thể giải thích được. Đến lúc đó nhân viên công ty nghi ngờ nguồn gốc của “thảo dược” cũng không nói làm gì, nhưng mấy tiểu thư nhà giàu có rồi mấy quý phu nhân tiếc thân tiếc đến không thể nào nói nổi sao có thể yên tâm sử dụng được chứ?
Huống hồ cô cũng không biết giá của những loại “thảo dược” này trên thị trường, lỡ như cô làm thâm hụt tiền vốn thì phải làm sao?
Tuy rằng Yêu Nghiệt rải nhiều “tiền”, thế nhưng cũng không thể phá hoại như vậy chứ? Hơn nữa, cô cũng không có tư cách phá hoại.
Hai người bọn họ ngoại trừ việc ăn ở ngủ chung còn có hai quả trứng chung, thì có vẻ như cũng không có mối quan hệ nào đặc biệt…
Yêu Nghiệt nhìn hiểu suy nghĩ của cô, rất ngang ngược xua tay, 912 lập tức tràn đầy linh khí. Đậu Đậu nhìn đống hoa cỏ rơi khắp mặt đất, khóe miệng giật giật, suýt chút nữa không khống chế nổi sức mạnh hồng hoang trong người, thét lớn: Người anh em nhà giàu chúng ta kết hôn đi!
Trong giới nhà giàu của người phàm đâu có ai thực sự là giàu có chứ?
Số thảo dược quý báu này, tùy tiện lấy một cây thôi, bọn họ dù có bán nhà bán của cải đến khuynh gia bạn sản cũng không thể mua nổi. Huống hồ những loại như cỏ Trường Sinh, hoa Hồi Hồn chính là thứ mà người của tứ đại thế gia không tiếc hi sinh toàn bộ gia sản để đổi lấy.
Trường sinh bất lão, cải tử hồi sinh.
Có thứ nào không phải là ước mộng hằng theo đuổi của người đời?
Hiện giờ tên yêu này không những có, mà dường như còn có rất nhiều. Trên mặt đất đã có trên nghìn cây, hắn ngược lại vẫn làm vẻ mặt xin lỗi, “Lúc ra ngoài vội vàng, chỉ mang theo chút ít này, dùng tạm trước vậy.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật - Ít sao? Dùng tạm?
Mẹ nó! Kết thù kết oán đúng không!
Còn nữa, biểu cảm của hắn như thế là thế nào?
Biểu cảm đó của hắn ngay lập tức khiến Đậu Đậu liên tưởng đến một cái ảnh biểu cảm gần đây đang rất hot - Ăn cái bánh này xong, em chính là vợ của anh rồi.
Đậu Đậu, “... Bỏ đi, tôi vẫn là đến chợ hạ giá bên dưới Thảng Đế Đô thì hơn. Ở đó nhất định sẽ có.”
Lý do chắc chắn như vậy, đương nhiên chính là vì đã từng đến rồi chứ sao. Chỉ có điều trước đó cô là người bán.
Bây giờ…
Bây giờ Yêu Nghiệt hóa thân thành nhân viên chào hàng, theo sau người mua như cô nhắm mắt theo đuôi.
“Vợ, em lấy đi thử trước đi mà, tốt hay không còn phải xem hiệu quả trị liệu nữa.”
“Bỏ lỡ rồi thì đừng tiếc nhé, bỏ lỡ lần này thì lần sau không có cơ hội đâu đấy.”
“Vợ, em có phải là không nỡ dùng không?”
“Không sao~ Anh đảm bảo đây chỉ là một phần tảng băng nổi của anh, cho dù em có vừa dùng vừa ném thì anh cũng nuôi được em.”
“Vợ...”
“Thôi ngay!” Đậu Đậu quay phắt lại, “Không nhìn thấy tôi phải đi tắm à?”
Bị nhìn thấu ý đồ, Yêu Nghiệt sờ sống mũi, “Thực sự không cần à?”